Bằng không tùy ý vị đại tiểu thư này náo loạn, việc hôm nay sợ là không dễ kết thúc.

Mẹ Ngụy hòa hoãn một chút: “Tiểu Phỉ, nghe dì nói, hiện tại toàn bộ Thiên Châu, còn cỏ ai có thể cưng chiều cháu như Đông Minh? Đừng không biết tốt xấu!”
Ngụy Đông Minh giải thích: “Tiểu Phỉ, mẹ tôi không có ý đó, em đừng hiểu lầm, nơi này không có chuyện của em, em đi nghỉ ngơi trước.


Giọng Tô Phỉ quật cường hỏi ngược lại: “Sao lại nói là không có chuyện của tôi? Triệu Đông hiện tại là chồng của tôi!”
Cả người Ngụy Đông Minh cứng đờ, nói không nên lời.

So sánh, phản ứng của mẹ Ngụy mãnh liệt hơn một chút.

rồi cô nói cái gì?”
Tô Phỉ chậm rãi tiến lên, bình tĩnh nhìn bà ta: “Tôi và Triệu Đông đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, cho dù bà muốn tôi gả cho Ngụy Đông Minh, vậy cũng phải anh ấy đồng ý? Bà nói đúng không?”
Câu nói này, tựa như sét trong mưa!

Tô Hạo nhất thời không thể tranh cãi: “Chị… chị có quyền gì… có quyền gì quyết định hôn sự của mình?”
Tô Phỉ dở khóc dở cười: “Hôn sự của chị, ngay cả bản thân chị cũng không có quyền quyết định? Chẳng lẽ, em có quyền quyết định sao?”
Tô Hạo không biết mở miệng như thế nào: “Nhưng mà, vậy chị cũng không thể gả cho tên bảo vệ hạ lưu này!”
Tô Phỉ cười lạnh: “Chị gả cho ai là chuyện của chị, không tới phiên em khoa tay múa chân! Hơn nữa, chị không cảm thấy anh ấy có chỗ nào mất mặt, em ít ở chỗ này âm dương quái khí cho chị!”
Sắc mặt Tô Hạo trắng bệch, run rẩy nói không nên lời: “Chị… chị có còn biết xấu hổ không? Mặt mũi Tô gia, đều bị chị vứt hết rồi!”
Dứt lời, “chát” một tiếng!
Một cái tát này là Tô Phỉ hất ra, dứt khoát
lưu loát, không có một chút dây dưa.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt tràn đầy kinh ngạc kia: “Chị đi chính trực, ngồi đoan trang, có cái gì có thể mất mặt? Ngược lại em, Ngụy gia hứa với em chỗ tốt gì, để em chạy tới đây mà mất mặt xấu ho?”
Triệu Đông nhìn vô cùng thống khoái, vừa rồi cho dù Tô Phỉ không động thủ, anh cũng phải giáo dục con cháu ăn chơi trác táng nhà họ Tô này nên làm người như thế nào.

Cùng chị họ nói chuyện như thế, chẳng lẽ cả Tô gia đều không có ai dạy cậu ta cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ cùng tôn ti lớn bé?
Tô Hạo ôm hai má, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Chị… chị dám đánh em?”

Tô Phỉ hít sâu: “Tô Hạo, cuối cùng chị cảnh cáo em một lần, hôn sự của chị không đến phiên em lắm miệng!”
Tô Hạo xấu hổ tức giận quay đầu: “Bác Ngụy, bác yên tâm, hôn sự này Tô gia
chúng cháu không đồng ý, anh Đông Minh mới là anh rể của cháu!”
Mẹ Ngụy ghét bỏ nhìn cậu ta một cái: “Phế vật vô dụng, Tô Phỉ nói không sai, nơi này không tới phiên cậu khoa tay múa chân!”
Nói xong, bà ta bừng tỉnh bật cười: “Được, trách không được vừa rồi đáp ứng thống khoái như vậy, thì ra là hàng đã xài rồi!”
Ngụy Đông Minh cau mày: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?”
Mẹ Ngụy nhạo báng: “Không nói như vậy, mẹ còn có thể nói như thế nào? Tô Phỉ cô ta có mặt làm ra loại chuyện đê tiện này, chẳng lẽ mẹ còn không thể nói?”
“Không hổ là người một nhà, quả thực giống như đúc mẹ cô năm đó! Tiện nhân!”
Thoáng cái, thái độ của hai người lập tức đảo ngược!
Vừa rồi Mẹ Ngụy đồng ý hôn sự này, căn bản không để chuyện này ở trong lòng.

Cỏ scandal không sợ, chỉ cần không bắt
được chứng cớ, cuối cùng tất nhiên sẽ giải quyết được.

Nhưng trước mắt thì khác, Tô Phỉ lại cùng một tên bảo vệ nhỏ nhận giấy chứng nhận kết hôn, đây chính là bằng chứng sắt thép!
Trên thế giới không có tường không thông gió, lịch sử hôn nhân cũng cỏ căn cứ điều tra, chuyện này tự nhiên càng không thể gạt được người có tâm.