Mẹ Ngụy đạo mạo nghiêm trang, ngoài miệng khoan dung rộng lượng, trong lòng tràn đầy khinh bỉ, vênh mặt hất hàm sai khiến quyết định thay cô, cũng như thế không cho cô một chút tôn trọng!
Hết lần này tới lần khác một người đàn ông mới quen biết hai ngày, làm cho cô có loại cảm giác bừng tỉnh làm người.

Bất giác hốc mắt đỏ, giống như là tình cảm nào đó trong lòng bị người xúc động!
Ngụy Đông Minh nhận ra sự khác thường của Tô Phỉ trước tiên, giống như là thứ yêu thích nhất bị người ngoài nhúng chàm, răng cắn đến răng rắc.

Không để ý đến lời khuyên của mẹ, anh ta gần như gào thét: “Triệu Đông, đánh người của tôi, liền muốn đi như vậy?”
Theo lời anh ta dứt, cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ màu đen trượt cửa ra.

Bảy tám người đàn ông to lớn mặc áo đen chạy tới, một đám chắp tay đứng, một lát liền vây kín nơi này nước chảy không lọt!
Ánh mắt Triệu Đông nhìn quanh một vòng, ý cười khóe miệng làm cho người ta khó nắm bắt: “Ngụy Đông Minh, anh xác định?”
Ngụy Đông Minh đã sớm mất đi lý trí, hai mắt sung huyết nói: “Con mẹ nó bớt nói nhảm, muốn đi? Có thể, từ dưới đũng quần lão tử chui qua!”

Giờ này khắc này, Ngụy Đông Minh hận không thể thiên đao vạn quả Triệu Đông, cho dù không làm được, cũng phải làm cho mặt mũi anh quét sạch!
Mẹ Ngụy nhìn ra sự khác thường, còn không đợi mở miệng, bỗng nhiên phát hiện Tô Phỉ đi lên trước, đột ngột ngang nhiên ở giữa hai người đàn ông.

Âm thanh Ngụy Đông Minh gần như gầm thét: “Nơi này không có chuyện của em, tránh ra!”
Tô Phỉ hiếm thấy trở nên mạnh mẽ: “Nơi này là nhà tôi, không có sự cho phép của tôi, anh có quyền đấm người của tôi?”
Ngụy Đông Minh nghi ngờ mình nghe lầm cái gì: “Người của em?”
Tô Phỉ ngửa đầu nói: “Đúng vậy!”
Tô Hạo thoáng nhìn sắc mặt khó coi của mẹ Ngụy, sợ tới mức mất hồn mất vía.

Cậu ta gần như gào thét nói: “Chị họ, chị làm cái gì thế, chị điên rồi sao?”
Tô Phỉ lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Nơi này không có chỗ em nói chuyện, câm miệng, bằng không cút cho tôi!”
Tô Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác khiếp sợ áp lực vừa rồi của Triệu Đông, một hơi nghẹn ở họng, nghẹn tất cả những lời đó trở về.


Mẹ Ngụy thầm mắng phế vật, cường thế tiến lên nói: “Tô Phỉ, bảo vệ người ngoài trước mặt mọi người, tốt nhất cháu nên biết mình đang làm cái gì!”
Tô Phỉ bình tĩnh nhìn cô: “Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì!”
Mẹ Ngụy trào phúng cười: “Nếu cháu đã biết, vậy dì sẽ nhắc nhở cháu một lần nữa, cha cháu hiện tại còn đang trong kỳ tu dưỡng, tình huống của Tô thị cũng không
lạc quan!
“Nói một câu cháu không thích nghe, Tô gia hiện tại đã không còn như năm đó, hiện tại Tô thị đã thành thịt cá trên bàn!”
“Nếu như không có Ngụy gia trợ giúp, chậm nhất ngày mai, Tô thị sẽ bị chủ nợ cùng nhà cung cấp chặn cửa lớn!”
“Đến lúc đó, phó tổng giám đốc như cháu còn có bao nhiêu cân lượng, cần dì nhắc nhở cháu sao?”
“Cháu sao không nghĩ tới, hiện tại cả Thiên Châu ngoại trừ Ngụy gia, còn có ai chịu tiếp nhận cháu?”
“Không biết tốt xấu gì, vừa rồi cùng cháu nói chuyện tốt, đó là nể mặt Đông Minh!”
“Đến lúc này, còn ở chỗ này bưng cái tác phong đáng tởm đại tiểu thư Tô gia! Cho ai xem? Thật cho rằng Đông Minh sẽ nhẫn nhịn cháu suốt?”
Ngụy Đông Minh tức giận thu liễm: “Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi.


Mẹ Ngụy hừ lạnh, vừa rồi bà ta cố ý vào vai phản diện, một mặt cảnh cáo Tô Phỉ đừng làm bậy, mặt khác cho con trai cơ hội biểu hiện.