*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Những lời này phảng phất như một cái tát, hung hăng tát vào mặt Triệu Đông.

Triệu Đông còn không có gì, chị dâu tính tình nóng nảy, vẻ mặt cô không cam lòng, nếu không phải anh cả lôi kéo, khẳng định phải đi lên ầm ĩ một trận.

Thôi Kiếm lui về phía sau nửa bước: “Anh yên tâm, nể mặt Tiểu Tình, chuyện phẫu thuật tôi sẽ hỗ trợ, nhưng cũng khuyên anh một câu, về sau cách xa cô ấy một chút!”
Nói xong, Thôi Kiếm đưa tay ôm bả vai Thư Tình: “Phòng bệnh này anh sẽ an bài người khác phụ trách, về sau em cũng không cần tới đây, chúng ta đi thôi.


Khóe miệng Thư Tình giật giật, ngoan quyết không mở miệng.

Tình cảm mấy năm, không phải nói buông xuống là có thể buông xuống, nhưng Triệu Đông không qua được cửa ải trong nhà, tình cảm có sâu đậm đến đâu thì có thể làm gì?
Coi như một lần đoạn tuyệt đi, về sau cùng anh không còn bất kỳ quan hệ gì.

Tô Phỉ đã lâu không nói gì, vừa mở miệng đã biết mùi khói thuốc súng mười phần: “Ai ya, trai tài gái sắc, hai người thật đúng là xứng đôi!”
Nhìn như khen ngợi, nhưng trong lời nói mỉa mai, bất cứ ai cũng có thể nghe ra.


Thư Tình đúng lúc nhướng mày: “Tô tiểu thư, cô có ý gì?”
Tính tình Thôi Kiếm như thế nào, đó cũng là đàn ông cuối cùng cô ta lựa chọn, cô ta đương nhiên không cho phép người khác bình phẩm từ đầu đến chân, huống chi còn là phụ nữ có chút địch ý trước mặt này.

Tô Phỉ nhún nhún vai: “Không có ý gì, vừa rồi nghe nói cô và Triệu Đông từng có một đoạn tình cảm, tôi còn coi anh ẩy trèo cao, hiện tại ngẫm lại, tôi còn thật sự rất đau lòng anh ấy.


Một câu nói đơn giản, không hề làm ra vẻ, nhưng lực sát thương lại không giảm chút nào.

Loại cảm giác này tựa như bị người ta giễu cợt.

Thư Tình không cam lòng, tiến lên một bước nói: “Cô nói rõ ràng ra!”
Thôi Kiếm cũng tỏ thái độ theo: “Không sai, hôm nay nếu cô không nói rõ ràng, việc này chưa xong! Triệu Đông không phải là cầu xin tôi hỗ trự mổ chính sao? Việc này chỉ sợ tôi còn phải suy nghĩ lại!”
Tô Phỉ thở dài: “Triệu Đông này, tuy rằng tật xấu trên người không ít, nhưng so với người đàn ông hèn mọn bên cạnh cô tốt hơn nhiều lắm, nếu ánh mắt cô kém như vậy, tôi đương nhiên là thay anh ấy đau lòng rồi.


Thư Tình còn chưa thế nào, Thôi Kiếm lại giống như là bị người giẫm đuôi, nhảy chân hỏi: “Cô… cô nói ai hèn mọn?”

Tô Phỉ không nể tình một chút: “Nói cho anh biết! Triệu Đông tên này cũng thích mỹ nữ, nhưng anh ấy sẽ không che che giấu giấu.


“Còn anh… từ lúc mới bắt đầu, ánh mắt
chưa từng rời khỏi trên người tôi, nếu quang minh chính đại nhìn thì thôi, hết lần này tới lần khác tặc đầu mắt chuột, giấu đầu lộ đuôi, nhìn liền làm cho tôi ghê tởm!”
Thư Tình quay đầu, vừa vặn đối diện với một đạo ánh mắt có chút chột dạ, trong lòng một trận chán ghét.

Vẻ mặt Thôi Kiếm xấu hổ: “Được, chuyện mổ chính của tôi các người đừng nghĩ nữa, hiện tại các người cút khỏi bệnh viện cho tôi!”
Bộ dáng Tô Phỉ chế nhạo nói: “ôi, đây là lộ ra vẻ mặt tiểu nhân rồi?”
Thôi Kiếm thấy không nói được cô, dứt khoát đùa giỡn tàn nhẫn nói: “Cô có đi không? Có tin chỉ cần tôi nói một câu, cả Thiên Châu, không có bất kỳ bệnh viện nào sẽ tiếp nhận các người hay không?”
Tô Phỉ cười lạnh: “Một chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh nho nhỏ, anh thật đúng là coi mình là một đại nhân vật?”
Thôi Kiếm tức giận cười ngược lại: “Được, vậy để cho tôi xem, cô có bao nhiêu bản
lĩnh!
Bầu không khí cứng lại.

Tụy rằng chị dâu hết giận, nhưng cũng gấp đến độ quá sức, nếu thật sự đắc tội đối phương đến chết, chuyện phẫu thuật phải làm sao bây giờ? Phí phẫu thuật đã được thanh toán, trả lại là không thể.

Tại đây có hình ảnh

***.