Lúc này Thư Tình mới phản ứng lại, khóe miệng chất lên một đạo ý cười, phảng phất vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Cô ta chủ động vươn tay, cười nhạt nói:
“Tô tiểu thư đúng không, xin chào.


Tô Phỉ cũng không hề yếu thế: “Rất vui được gặp cô, bác sĩ Thư.


Theo bàn tay giáp nhau, bầu không khí lần nữa trở nên có chút huyền diệu.


Hai người phụ nữ ở đó đối chọi gay gắt, Thôi Kiếm lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đối với hoa đán đương gia của bệnh viện Thiên Châu Thư Tình này, anh ta đã sớm thèm chảy nước miếng, mặc dù biết rõ Thư Tình có bạn trai rồi, nhưng anh ta vẫn không buông tha.

Lễ vật hoa tươi không ngừng, hơn nữa hoa ngôn xảo ngữ luân phiên oanh tạc, rốt cục nửa tháng trước làm cho Thư Tình buông lỏng.

Thôi Kiếm đồng thời mừng rỡ như điên,
cũng nhịn không được trong lòng sinh cảnh giác, nhất là biết được người trước mặt này chính là Triệu Đông, anh ta hận không thể triệt để giẫm lòng tự trọng của đối phương lên dưới chân, sau đó nghiền thành cặn bã.

Kết quả không nghĩ tới, thế nhưng đều bị một người phụ nữ triệt để phá hư.


Tô Phỉ ưu tú anh ta nhìn thấy, đó là một loại phụ nữ khiến anh ta tự ti xấu hổ, không có chút dũng khí nào đối mặt.

Nhưng loại nữ thần cấp bậc này, làm sao lại thích Triệu Đông?
Chẳng lẽ, anh ta đường đường là bác sĩ y khoa du học trở về, ở trong mắt nữ thần còn kém một bảo vệ nhỏ?
Nghĩ đến đây, Thôi Kiếm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, giường số 82, phí phẫu thuật còn chưa nộp phải không?”
Hơn 50 vạn phí phẫu thuật, còn chưa tính phí phục hồi chức năng sau này, tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể gánh vác.

Thôi Kiếm vốn còn tính toán khoan dung thêm vài ngày, nhưng khi anh ta biết quan hệ giữa vị bệnh nhân này và Triệu Đông, tự nhiên sẽ không khách khí.

Bên cạnh có y tá đáp: “Vẩn chưa nộp.


Thôi Kiếm cười lạnh: “Chuyện gì xảy ra? Buổi sáng không phải là nói với cô, mặc kệ bệnh nhân là ai, viện phí nằm viện và phẫu thuật không thể nợ, thiếu một phần cũng không được sao?”