Tô Phỉ không vòng vo nữa: “Anh yên tâm đi, hôm nay cùng anh lĩnh chứng, cũng là vì bịt miệng trong nhà, cho tôi một tháng,
tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này, đến lúc đó anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, hai chúng ta không ai nợ ai!”
Trong lòng Triệu Đông nghẹn đến hoảng hốt, về mặt pháp lý đều đã thừa nhận vợ chồng, không cho anh đụng vào còn chưa tính.

Còn tuyên bố một tháng sau đường ai nấy đi, rốt cuộc cô có suy nghĩ đến cảm xúc của anh hay không?
Triệu Đông càng nghĩ càng mệt mỏi, dứt khoát lắc lắc đầu, ném những ý tưởng rối bung này ra sau đầu.

“Đi thôi.


Tô Phỉ nghe vậy sửng sốt: “Đi đâu?”
Triệu Đông đã đi được vài bước: “Đi ăn cơm trưa, gần đây có một nhà hàng, mùi vị cũng không tệ lắm.


Rất nhanh, bọn họ đi tới một con phố nhỏ hẻo lánh, bên đường đều là quán nhỏ bẩn thỉu, quàn áo hai người cũng không hợp
với thực khách trên đường nhỏ.


Không bao lâu sau, Triệu Đông dừng bước.

Sắc mặt Tô Phỉ cổ quái, trước tiên mở miệng nói: “Triệu Đông, anh giở trò quỷ gì, không phải bảo tôi ăn cái này chứ?”
Triệu Đông kinh ngạc hỏi: “Ăn cái này làm sao?”
“Nhưng… tốt xấu gì chúng ta…”
Tô Phỉ không biết nên nói như thế nào, cuối cùng buồn bực dậm chân.

Tốt xấu gì cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi được cấp giấy lĩnh chứng, cô vốn tưởng rằng Triệu Đông sẽ dẫn cô đi ăn một bữa lớn.

Lúc này lại la ó, anh mang theo cô đến ăn bún cay?
Loại đồ chơi bún cay này, trước kia cô chỉ nghe qua trên mạng, về phần ăn? Thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Tô Phỉ có chút ảo não, nếu ngày hôm qua cô đáp ứng lời cầu hôn của Ngụy Đông Minh, anh ta tuyệt đối sẽ thuê nhà hàng tây nổi tiếng nhất Thiên Châu để chúc mừng.

Kết quả cô hết lần này tới lần khác lại chọn cực phẩm Triệu Đông này, đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Triệu Đông giới thiệu cho cô: “Thử xem, mùi vị rất ngon.



“Bỏ đi, tôi không đói, anh ăn một mình đi.


Tô Phỉ cầm khăn giấy lót trên ghế, tìm mọl cách miễn cưỡng ngồi xuống.

Người phục vụ nhanh chóng lên món, hai phần chén dĩa, cô không có ý định động đũa.

Triệu Đông cũng không khuyên nữa, một mình ăn.

Ban đầu Tô Phỉ đúng là không muốn ăn, đang định đi đâu giải quyết bữa trưa, nhưng mùi thơm ngào ngạt chui thẳng vào trong mũi.

Cũng không biết có phải do đói bụng hay không, thậm chí cô còn cảm thấy, mùi thơm của bát bún cay này không thua kém gì nhà hàng năm sao cấp bậc Michelin, khiến cô không khỏi liếm liếm khóe miệng một cái.

Cô do dự hơn nửa ngày, thăm dò hỏi: “Cái này… thật sự ngon như vậy sao?”
Triệu Đông bị Tô Phỉ hỏi sửng sốt, chẳng lẽ cô chưa từng ăn bún cay?
Nhưng sau đó anh liền hiểu rõ, nữ thần tổng tài cao cao tại thượng, bình thường tự nhiên là ra vào nhà hàng cao cấp, làm sao có thể đến loại đồ ăn vặt mà dân chúng thích.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi ho nhẹ một tiếng, cho Tô Phỉ một nấc thang nói: “Cái kia cái gì, nếu không nể mặt tôi, nếm thử một ngụm xem?”
Rốt cục Tô Phỉ nhịn không được mùi hương hấp dẫn, gật đầu.