Nếu không có chuyện này của Tô Phỉ, anh thật sự có chút hảo cảm với Mạnh Kiều, nhưng nếu đã có quan hệ với Tô Phỉ, chuyện vừa rồi cũng chỉ có thể xử lý như hiểu lầm.

ứng phó với một Tô Phỉ cũng đã khiến anh lực bất tòng tâm, làm sao còn dám trêu chọc Mạnh Kiều nhân vật này?
Thấy Triệu Đông không tiếp lời, Mạnh Kiều bĩu môi nói: “Nhìn chút tiền đồ này của anh!”
Nói xong, cô cũng không thấy tức giận, lật thẻ ngân hàng vừa rồi ra.

Triệu Đông sững sờ tại chỗ: “Làm gì?”
Mạnh Kiều giải thích: “Anh nói gì? Chỉ dựa vào chút lương mỗi tháng của anh, làm sao có thể nuôi nổi Tô nữ thần? Tiền này anh trước tiên cầm dùng đi, sau này tôi sẽ giúp anh nghĩ cách!”
Triệu Đông không nhận, nói không cảm
động đó là giả, nhưng lấy tiền của một người phụ nữ đi nuôi một người phụ nữ khác, việc này anh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Mạnh Kiều lập tức lại nói: “Biết anh có bản lĩnh, xem như mượn, sau này trả tôi được rồi.



Triệu Đông lắc đầu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Kiều phát lạnh: “Thế nào, chê tiền của tôi không sạch sẽ?”
Triệu Đông cười khổ: “Tôi không phải có ý kia”
Anh biết Mạnh Kiều làm việc ở câu lạc bộ đêm, tuy rằng Mạnh Kiều vẫn không giải thích, nhưng anh nhìn ra, Mạnh Kiều tuyệt đối không phải là phụ nữ làm loại ngành nghề này.

Sắc mặt Mạnh Kiều dần ấm: “Vậy cầm đi!”
Triệu Đông bướng bỉnh nói: “Ý tốt của cô trong lòng tôi nhận, nhưng tiền của phụ nữ, tôi thật sự tiêu không quen…”
Mạnh Kiều nhìn chằm chằm gò má Triệu Đông một lúc lâu, lúc này mới bất đắc dĩ cười: “Không muốn thì thôi, chờ qua một thời gian, tôi giúp anh đổi công việc!”
Thấy Triệu Đông muốn phản đối, cô tiếp tục nói: “Biết anh không quan tâm, nhưng trên thế giới này, luôn có một số tên mắt chó coi thường người khác.


Triệu Đông không cảm thấy làm bảo vệ có gì mất mặt, nhưng cũng không tiện năm lần bảy lượt cự tuyệt ý tốt của Mạnh Kiều, đành phải hàm hồ đáp một tiếng.

Mạnh Kiều không còn cách nào khác với anh, đổi đề tài khác nói: “Vì tôi mà ẩu đả cùng anh Ngũ, anh không sợ Tô nữ thần ghen?”
Triệu Đông cũng có chút không xác định: “Đây là công việc của tôi, cô ấy hẳn là… sẽ không nói cái gì đi?”
Mạnh Kiều xoa xoa huyệt thái dương, không khỏi phiền lòng một trận: “Được rồi, anh đi đi, tôi mệt rồi.



Chờ Triệu Đông rời đi, cô vuốt ve sô pha,
nhiệt độ lưu lại trên đó làm cho cô thất vọng mất mát.

Chân trước của Triệu Đông vừa ra khỏi cửa, chân sau đã bị người chặn lại.

Đối phương quát một tiếng: “Triệu Đông, cậu đứng lại cho lão tử!”
Triệu Đông ngẩng đầu nhìn, bộ dạng rung đùi đắc ý muốn ăn đòn, không phải Tôn mập thì là ai?
Một đám bảo vệ đi theo tiến lên, những người này đã sớm có chuẩn bị, theo tên mập kia, chuyển thành hình quạt vây anh ở giữa.

Nhìn tư thế, chỉ cần hơi động một bước, sẽ lập tức bị người đè trên mặt đất.

Triệu Đông đoán được đối phương đến tìm phiền toái, cũng không lộ ra thần sắc quá mức ngoài ý muốn: “Tôn đội trưởng, anh đây là có ý gì?”
Tôn mập trốn sau lưng người, giống như
tên hề nhảy nhót: “Có ý gì? Tôi nghi ngờ cậu trộm cắp tài sản của công ty, cùng tôi đi một chuyến, đến ký túc xá của cậu điều tra một chút!”
Triệu Đông lạnh nhạt trào phúng: “Muốn gây phiền toái liền nói thẳng, lý do này quá cấp thấp đi?”

Đồng thời, trong lòng anh cũng có chút nghi hoặc.

Loại tiểu nhân như Tôn mập, cũng như cái bụng của anh ta, cẩn thận dè dặt, nói trắng ra chính là nhát gan như chuột.

Vừa rồi anh ở bên ngoài dạy dỗ đám người anh Ngũ kia, chính là vì chấn nhiếp Tôn mập, nhưng không nghĩ tới, tên này lại còn dám chạy tới trêu chọc anh.

Chẳng lẽ là có người làm chỗ dựa cho anh ta?
Không biết vì sao, anh nhớ tới điện thoại trước khi ra khỏi Cục công an.

Điện thoại là Ngụy Đông Minh gọi tới, âm thanh khàn khàn, chỉ một câu, bảo anh đi
lại cẩn thận một chút!.