Ngụy Đông Minh nhìn ra có gì đó không đúng, vội vàng ngắt lời: “Tô Phỉ, đừng trách tôi không nhắc nhở em, một khi ra khỏi cánh cửa này, sống chết của Tô gia tôi không có chút quan hệ nào!”
Thấy Tô Phỉ do dự, anh ta thẹn quá hóa giận, răng hàm cũng cắn rầm rầm.

Đưa tay chỉ vào Triệu Đông, quát lớn: “Giết chết anh ta trước!”
Lập tức có Người đàn ông cường tráng chặn cửa.

Triệu Đông ngẩng đầu nhìn lại, người này cao gần 2m, một thân cơ bắp nổ tung, cả người đều tản ra khí tức nguy hiểm.

Không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở, anh cũng có thể cảm giác được cỗ áp lực đập vào mặt!
Người đàn ông cường tráng cười lạnh: “Muốn đi?”
Triệu Đông chậm rãi đi về phía trước: “Cút đi!”
Người đàn ông cường tráng sải bước tiến về phía trước: “Hỏi qua nắm đấm của tao rồi nói sau!”
Dứt lời, nắm tay mang theo tiếng gió gào thét ném tới.

Triệu Đông nghiễm nhiên bất động, thẳng đến khi nắm đấm đến gần mới có động tác, chớp bước lên, dễ dàng tránh thoát một quyền này.

Người đàn ông cường tráng kéo khuỷu tay ngang dọc, đập thẳng xuống!
Triệu Đông dừng thân thể, giơ tay ngang qua, không có chút hư chiêu khác thường nào, cứng đối cứng kháng trụ!
Bịch!
Tiếng động này giống như đập vào ngực vậy!
Tô Phỉ nghe một trận kinh hãi, không đợi thở dốc, Triệu Đông đã mượn kình đạo này trượt lui nửa bước.


Nhấc chân lên, một roi chân không hề có dấu hiệu quét ra ngoài!
Một cước này mạnh mẽ mười phần, người đàn ông cường tráng né tránh không kịp, suýt nữa bị một cước đánh bay, lại muốn gần người nhưng đã mất đi thế chủ động.

Triệu Đông ba chiêu câu quyền(*) liên tiếp đập xuống, gắt gao đè hắn về phía góc tường!
(*) cú đấm móc từ dưới lên với cánh tay gập lại (trong quyền Anh).

Ngụy Đông Minh nhìn thấy kinh hồn bạt xác, suýt nữa cắn nát răng hàm.

Anh ta nhìn ra, đường đi của Triệu Đông này, nắm tay cứng rắn, từng chiêu từng thức đều xuống sức chân, mắt thấy người đàn ông cường tráng chống đỡ không được mấy phút.

Theo anh ta hừ lạnh một tiếng, phía sau lập tức đi ra hai tay đấm diện mạo thô bạo.

Thấy thân thủ Triệu Đông lưu loát, tay đấm đi ở phía trước âm ngoan cười lạnh, từ phía sau thắt lưng lấy ra một thanh đao rựa dùng báo bọc lại, xé tờ báo chém ngang tới, thẳng đến ngực.

Thấy ánh đao, Tổ Phỉ sợ tới mức che miệng lại.

Triệu Đông không dám khinh thường, bàn chân đạp xuống mặt đất, mượn lực mạnh này mạnh mẽ nghiêng người, hiểm trở tránh đi nhát chém của đối phương.

Sau đó một chân hơi co, quét ngang ra ngoài, bàn chân mang theo một cỗ xung lực thật lớn gõ vào khuỷu tay!
Rầm!
Một tiếng giòn vang, cánh tay đấm mềm nhũn xuống, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.

Triệu Đông lấn người áp lên, một quyền đấm vào cổ họng hắn, đồng thời tay phải mạnh mẽ kéo về phía sau, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, không có chút đình trệ nào!
Ầm ầm một tiếng nổ tung!
Côn đồ bị Triệu Đông ném qua vai, đập nát một cửa sổ sát đất cách đó không xa.

Cái ném vai ngã này không chỉ hoa lệ, còn thắng ở vô cùng kinh hoàng!
Đả thủ đi theo phía sau đang ngây người, Triệu Đông chợt phát lực, một quyền xông thẳng vào mặt hắn, trong nháy mắt phế bỏ hắn!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, gặp qua người có thể đánh nhau, nhưng chưa từng thấy qua người có thể đánh như vậy, nếu không phải lập trường không đúng, chỉ sợ liền có người tán thưởng tại chỗ!
Tô Phỉ cũng không nghĩ tới, cuộc quyết đấu giữa đàn ông lại thuần túy như vậy, cô nhìn một hồi nhiệt huyết sôi trào.

Vậy mà sinh ra một cỗ cảm giác khác thường đối với tên bảo vệ nhỏ.

Mấy đả thủ còn lại liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng sợ hãi.

“Tôi nói rồi, cút đi!”
Triệu Đông nhìn chằm chằm một đám đả thủ rục rịch ở cửa, bóng lưng không tính là cao lớn trong nháy mắt trở nên cường thế.

Ngụy Đông Minh sớm đã không biết trốn ở nơi nào, một đám đả thủ rắn mất đầu, tự động phân ra một con đường.


Triệu Đông sải bước đi phía trước, Tô Phỉ nhắm mắt đi theo phía sau anh.

Hai mươi năm sống theo đúng khuôn mẫu, lần đầu tiên bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông, mà trở nên đặc sắc!

Trang viên Vân Đỉnh là địa bàn của Ngụy Đông Minh, Triệu Đông không dám ở lại lâu.

Mở cửa xe, đưa Tô Phỉ lên ghế phụ.

Chờ anh vừa mới ngồi lên xe, một thanh chủy thủ đột nhiên từ sau lưng duỗi tới!
“A!”
Tô Phỉ sợ tới mức kêu lên, lưỡi dao đã kề vào cổ cô.

Triệu Đông mạnh mẽ xoay người, còn không đợi có động tác, chợt nghe thấy một đạo cảnh cáo âm hàn.

“Đừng nhúc nhích! Có người bảo tôi dạy cho anh một bài học, anh ngoan ngoãn nghe lời, cô ta liền không sao.


Triệu Đông liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái, hàng ghế sau ghế lái giấu một người đàn ông, không thấy rõ sắc mặt, nhưng đao trong tay rất ổn định, không giống như người mới vào nghề.

Mẹ kiếp!
Sơ suất rồi!
Ngụy gia trả thù, tới thật đúng là nhanh!
Anh không kịp hối hận, thân thủ người này không kém, cho dù anh phát hiện sớm, căn bản cũng không kịp phản ứng.

Trong đầu suy nghĩ chuyển biến nhanh chóng, trên tay vẫn vững vàng như trước.


Âm thanh sát thủ âm hàn nói: “Tôi biết thân thủ của anh không tệ, cứ theo tôi nói đi làm, dám lộn xộn tôi lập tức cho cô ta chảy máu!”
Như một lời cảnh báo, sát thủ đặt con dao trong tay xuống.

Lưỡi dao rất sắc bén, trong nháy mắt cổ Tô Phỉ đã bị rạch một vết thương!
Máu tươi dọc theo mũi dao nhỏ xuống, nhuộm đỏ mảnh tuyết trắng trước ngực Tô Phỉ.

Vẻ mặt Sát thủ hưởng thụ: “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cứ như vậy chết… rất đáng tiếc?”
Hai mắt Triệu Đông sung huyết, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được.

Châm lửa, cất bánh, lái Ferrari rất nhanh hòa nhập vào bóng đêm.


Trang viên Vân Đỉnh nằm ở lưng chừng núi, đường núi lượn vòng quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông dưới chân núi.

Thấy trước sau không có xe, sát thủ hạ thấp giọng nói: “Dừng xe ven đường!”
Thân thể Triệu Đông căng thẳng, bàn chân chậm rãi đạp phanh.

Sát thủ thấy thời cơ chín muồi, mạnh mẽ đánh ngất xỉu Tô Phỉ, chủy thủ trong tay cũng thuận thế đâm về phía Triệu Đông.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Triệu Đông đã không kịp suy nghĩ nhiều, dừng xe chính là chết!
Không đợi sát thủ tiếp cận, bàn tay anh cầm vô lăng đột nhiên căng thẳng, một cước đạp chân ga đến cùng!