Edit: Ù

Beta: Nguyệt Nguyệt

Có chút ngoài ý muốn, trước đây có vài tổ diễn viên cũng ở võ quán.

Mượn phòng thay đồ của võ quán để thay cho mình một bộ đồ rộng thùng thình, đi vào sân, bận bịu nhưng vẫn lại đây chào hỏi với cô.

Xét về thâm niên, Lục Nhĩ Nhã cũng không phải là lão làng trong vòng, chẳng qua là đã tham gia diễn《Sau Cơn Mưa》, so sánh với những người vừa tốt nghiệp hoặc còn đang học tập đó, cũng có thể coi là tiền bối.

Mấy cô bé hình như rất thích cô, vây quanh cô hỏi thăm vài vấn đề, chưa xong còn cẩn thận mà dè dặt lấy ra giấy bút, muốn xin chữ ký.

Lục Nhĩ Nhã còn chưa từng đặc biệt luyện qua chữ ký, cũng không thể ký được những chữ thanh lịch như của Chu ảnh đế, vì vậy liền dùng phương thức viết chữ ngày thường, ngay ngắn mà ký tên của mình lên trên.

Các cô gái cười khen chữ ký của cô đẹp, sau đó lại nói chờ mong《Sau Cơn Mưa》công chiếu, xong xuôi mới xoay người trở về chỗ thầy phụ trách của chính mình.

Thấy cô nhàn rỗi, Lý sư huynh cũng dạo bước tới: “Có thể bắt đầu động tác được không?”

Lục Nhĩ Nhã đưa di động trong túi cho Tiểu Tề, gật đầu với người đó, còn không quên nhắc nhở: “Vết thương của tôi còn chưa lành, mong anh nương tay, đừng đánh thật giống như vài lần trước, ngày mai đã là ngày quay chính thức, nên không được xảy ra rắc rối.”

“Được, tôi sẽ có chừng mực.”

“Ừm, vậy bắt đầu đi.”

Lý sư huynh thật sự không đánh quá tay, từng chiêu thức đều rất chừng mực, còn có công phu cùng cô nói chuyện phiếm: “Cô Lư vừa mới tới tổ các cô, đúng là đẹp thật nhưng tay chân lại không phối hợp, Triệu sư huynh đã có qua đó mấy lần, một người kiên nhẫn như vậy cũng suýt chút nữa là mắng mỏ.”

“Không còn cách nào, người ta học diễn kịch chứ không phải chuyên môn luyện võ.”

Động tác của Lý sư huynh thoáng nhanh hơn, lại cười ha ha mà nói: “Tôi thật hồ đồ, đúng thật là một mỹ nhân, nhóc Lục cô so với cô ấy còn kém hơn đấy.”

Đây là lời nói thật, nhân viên công tác trong tổ có mấy lần lén lút so sánh cô gái ấy với cô, kết quả là người nọ tốt hơn, phần thắng nằm ở đâu? Có người đưa ra giải thích là “Thanh thuần.”

Lúc trước Tiểu Tề còn tức giận mà bất bình nói: “Mù rồi sao, Nhĩ Nhã nhà chúng ta có chỗ nào không thanh thuần? Chẳng lẽ dáng người đẹp chút là quyến rũ sao?”

Lục Nhĩ Nhã chỉ cười một tiếng rồi cho qua, cũng không tiếp lời. Phụ nữ nhìn phụ nữ so với đàn ông nhìn phụ nữ, cảm giác thật không giống nhau. Đại đa số đàn ông thích kiểu đó, cũng không có gì là bất hợp lý.

Mấy phút sau, Lý sư huynh lại mở miệng, vẫn là đề tài về Lư Chu Chu: “Sau này cô gái kia ở trong tổ của các cô, cô phải chú ý một chút, phụ nữ như vậy, rất có thể k1ch thích h@m muốn bảo vệ của đàn ông, đến lúc đó người ta chớp mắt đưa tình, chu miệng, chỉ sợ là ngay cả Chu Hoài Dịch cũng cầm lòng không được.”

Theo bản năng đưa mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô gái kia, trầm ngâm một lát, Lục Nhĩ Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Tôi cũng rất có khả năng k1ch thích h@m muốn bảo vệ của đàn ông, anh không phát hiện ra sao?”

Lý sư huynh đánh giá cô một lượt, vạn phần ghét bỏ: “Thân thủ này của cô đều có thể bảo vệ đàn ông.”

“…”

Không nói nhảm nữa, Lý sư huynh thu lại vẻ mặt đùa cợt, lực đạo trên tay mạnh một chút, tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn nhiều: “Nghiêm túc nào.”

“Vậy vừa rồi là anh đang đùa giỡn với tôi à?” Lục Nhĩ Nhã nghiêng người, tránh đi cú đá bên hông, sau đó nhanh chóng đứng thẳng, lấy đà tung cước đá, người đàn ôm hơi ngồi xổm xuống, mũi chân quẹt qua tóc của anh ta.

“Nhóc Lục, không phải chính cô nói không thể đánh thật sao?” Lòng còn chút sợ hãi, Lý sư huynh nhăn mặt oán trách.

“Không đánh thật mà, do anh động tay trước, tôi chỉ là phản xạ theo tự nhiên thôi.”

Người đàn ông nhướng mày trợn mắt, đề nghị: “Vậy thì cô tới đây luyện tập đi, mấy tháng nay huấn luyện cho đoàn phim, cũng chưa dám đánh thật, vất vả lắm mới thấy được người trong nghề, tay tôi cũng ngứa ngáy hết cả rồi đây.”

Lục Nhĩ Nhã nhấp môi cân nhắc tính khả thi của đề nghị này, cảm thấy có thể đáp ứng, vẫn là công đạo: “Mong anh nhẹ tay.”

“Đã rõ!”

Hoàn toàn không có phong độ, người đàn ông cất giọng khàn đặc cũng đã giơ tay lên, nắm tay vững chắc xuất chiêu.

Lục Nhĩ Nhã lui về phía sau hai bước, sau khi đứng vững, hơi điều chỉnh lại liền bắt đầu chuyển từ phòng thủ sang tấn công. Tuy mấy ngày không luyện tập, nhưng với tư cách là học trò giỏi nhất trong nhà họ Lục, cũng không kém cạnh là bao.

Về phía nhà họ Triệu, cùng cái bối cảnh bên trong, hẳn là Triệu sư huynh có thể chiếm thế thượng phong hơn cô, càng miễn bàn đến trình độ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày của Lý sư huynh.

Tung ba chiêu đem người bức đến góc chết, quay đầu lại, tránh được một quyền có lực đạo không nhỏ, chân trái âm thầm dùng sức, nhanh chóng mở rộng chân, dừng lại cách huyệt Thái Dương của người kia hai ba cm.

Thu chân, đứng yên, giương mắt nhìn sang Lý sư huynh còn chưa hồi phục lại tinh thần, từ từ mở miệng: “Anh thua…”

Lý sư huynh nắm lỗ tai cô lớn tiếng chất vấn: “Nói nhẹ tay đâu? Dùng sức lớn như vậy, vừa rồi nếu như không thu chiêu lại, cô sẽ phụng dưỡng ba mẹ hay vợ con tôi đây?”

“Anh chưa có vợ con…”

“Ha, còn dám tranh luận?” Bàn tay nhéo tay cô dùng thêm sức, vặn qua vặn lại hai ba lần: “Cô vừa rồi thiếu chút nữa hù chết ông đây!”

Lục Nhĩ Nhã cười hai tiếng, gỡ tay người đàn ông xuống, hảo ngôn hảo ngữ mà xin lỗi, thầm nghĩ không phải chính anh muốn so tài sao?

Lý sư huynh còn muốn giáo huấn cô vài câu, xoa dịu con tim bé nhỏ còn đang run rẩy không thôi, bên kia có người gọi anh ta đến sảnh ngoài, bọn trẻ anh ta phụ trách cũng đi tới.

Trừng mắt nhìn cô, Lý sư huynh hừ một tiếng, sau đó xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

Lục Nhĩ Nhã chỉnh lại quần áo rồi quay về bên cạnh Tiểu Tề, người luyện tập cho cô không có ở đó, vừa vặn cô cũng muốn nghỉ ngơi, lập tức ngồi xuống sàn nhà, nhìn những người khác tập luyện.

Phần vừa rồi cũng trôi qua rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. Ít ai để ý tới nhau, họ đều làm việc riêng của mình.

Không thể không nói, Lư Chu Chu xác thật là một sự xuất hiện đáng chú ý, cô ta ở đâu, không một chút cố sức cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác.

Lục Nhĩ Nhã nhích về phía sau, ngồi dựa vào tường, quan sát cẩn thận cô gái kia.

Cô gái nhỏ vừa mới tiếp xúc với công việc này, động tác không thể nào thành thục được, cố tình phụ trách cô ta vẫn là Triệu sư huynh, vài người né đòn không kịp, bị người ta giáo huấn vài câu, liền sẽ ủy khuất cẩn thận mà khom lưng xin lỗi.

Dáng vẻ nhỏ bé kia, nếu có tức giận cũng dường như không có cách nào phát ti3t lên người cô ta. Tuy Triệu sư huynh là người công tư phân minh, cũng chỉ yên lặng mà thở dài, sờ sờ mũi, giọng điệu hoà hoãn: “Không có việc gì, tập lại một lần nữa.”

Gục đầu vào gối, Lục Nhĩ Nhã cũng nghiêm túc cân nhắc kỹ càng lời nói của Tô Dịch và Lý sư huynh, lại tưởng tượng một ngày nào đó Chu Hoài Dịch và cô gái này ở cùng nhau, thế nhưng cô lại cảm thấy họ rất xứng đôi.

Gặp quỷ!

Có còn một chút tiền đồ nào không mà lại tự làm bản thân mình nản chí.

Kia chính là Chu Hoài Dịch, anh Chu của cô, sao có thể đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ được?

Lại ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt thuần thúy lúc tươi cười của cô gái kia, trong lòng lại thất thần.

Dường như… Xác thật… Thật sự… Chính là kiểu người mà Chu Hoài Dịch thích!

Nhìn chiếc nhẫn trên tay trái lại yên lòng. Tức khắc cảm thấy suy nghĩ vừa rồi về anh, có chút không tốt. Người ta vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại bị cô hoài nghi, cũng không công bằng chút nào.

Cũng không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy, Lư Chu Chu cố tình giảm bớt tiếp xúc với cô. Trừ bỏ lúc bắt buộc phải tiếp đón, tuyệt đối cũng không nhiều lời với cô một câu.

Nói như vậy cũng không hẳn vậy, dường như người nọ với những người khác trong tổ diễn viên cũng như thế này, xa cách mà khách khí, cũng không hao tâm tổn sức đi xử lý mối quan hệ cá nhân.

Nề hà một bụng, cho dù bất cần đời đến mấy, cũng không thiếu người chủ động bắt chuyện, đặc biệt là những người trong tổ phụ trách kịch bản, cũng không thiếu những chàng trai trẻ tuổi, thi thoảng liền sẽ gãi đầu, cẩn thận tiếp cận.

Có lẽ không phải tính cánh của cô ta lạnh lùng, chỉ là không giỏi giao tiếp mà thôi, mỗi khi có người chủ động bắt chuyện, cô gái kia cũng ngẩng mặt đẹp lên mà tươi cười nghe người ta nói, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Tiểu Tề ở bên cạnh mân mê di động, Lục Nhĩ Nhã miên man suy nghĩ xong, xoay đầu nhìn cô ấy, bất thình lình phát hiện di động trên tay là của cô.

Duỗi tay đoạt lấy điện thoại: “Cầm di động của tôi lén lút làm gì vậy?”

“Cái gì mà lén lút? Tôi đang đăng Weibo cho cô, chính cô đã nhờ tôi, đã quên rồi sao?”

Hình như là có chuyện như vậy. Fan của cô mỗi ngày nhắn tin cho cô, ngại cô đăng Weibo quá ít, cô cũng không biết mình nên đăng cái gì nên đã nhờ Tiểu Tề đăng bài.

“Đã đăng cái gì?”

“Tự cô xem đi.”

Mở Weibo, đổi mới giao diện, hàng nghìn lượt tương tác cùng bình luận hiện lên.

Nội dung là video cô vừa mới cùng Lý sư huynh so chiêu, ngoài dự đoán, góc độ quay chụp của Tiểu Tề khá tốt, thoạt nhìn như đoạn ngắn của phim điện ảnh võ thuật.

Vuốt xuống vài cái, theo thói quen đọc bình luận của fans.

“Mội lời không hợp lập tức tìm người đánh nhau, Lục Nhĩ Nhã, còn rất năng lực!”

“Chu nam thần, bà xã anh như vậy anh có biết không?@Chu Hoài Dịch”

“Mơ hồ đoán được địa vị trong nhà sau này của Chu nam thần…”

“Ha ha ha, cô sẽ phụng dưỡng ba mẹ hay là vợ con tôi đây? Cái này có thể khiến tôi cười cả năm.”

“Lục Nhĩ Nhã, đúng là một nam tử hán!”

“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy Chu Hoài Dịch cần phải học hỏi thêm nhiều điều…”

Kéo xuống một chút, đọc mấy bình luận hàng đầu kia xong, liền cất di động, tay chống sàn nhà đứng dậy, đứng tại chỗ lắc lắc cánh tay, đè chân xuống, chuẩn bị một lần nữa tìm vị sư huynh kia luyện tập.

Nhìn quét một vòng, cũng không thấy nhân viên võ quán nào rảnh rỗi, tính đi ra hoài, thấy Lý sư huynh đang chỉ dạy cho bọn nhỏ những kiến thức cơ bản.

Còn chưa bước khỏi sân, lại gặp được Chu Hoài Dịch ở cạnh cửa, đi cùng anh còn có Tôn Hạo.

Người này trong giới cũng là một nhân vật lớn có tiếng, Lục Nhĩ Nhã cũng có biết đến. Chẳng qua bộ phim này hội tụ đủ ba vị ảnh đế, thực sự khiến cô có chút giật mình.

Có chút khẩn trương mà duỗi tay chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lục Nhĩ Nhã.”

Tôn Hạo cong môi cười với cô, so với hình tượng trên màn ảnh lớn thoạt nhìn ôn hoà hơn nhiều, gọi nói cũng nhẹ nhàng chậm rãi: “Tôn Hạo, sau này còn sẽ gọi cô một tiếng học muội.”

Người này là bạn tốt của Chu Hoài Dịch, cô cũng biết điều này, nhưng vẫn rất xấu hổ khi đề cập đến: “Cho nên anh đảm nhận vai Tưởng Kỳ sao?”

“Ừm, vừa vặn không có việc gì nên tới đây chơi.”

Lục Nhĩ Nhã gật đầu, kỳ thật cũng đã đoán trước được, Tôn Hạo vốn xuất thân là diễn viên đóng thế cho những cảnh võ thuật, sau này vẫn luôn quay những bộ phim điện ảnh võ thuật, bộ chiêu luyện quyền tạm thời gì đó, hẳn là không nói chơi.

Lại cùng cô nói vài câu, Tôn Hạo liền bước vào bên trong rồi chào hỏi Triệu sư huynh vài câu, đều đã quen biết nhau, trước kia cũng đã từng hợp tác qua vài lần.

Trong giới, ngoại trừ Chu Hoài Dịch, diễn viên cô thích nhất, đại khái chính là Tôn Hạo. Diện mạo cương nghị, quyền cước lợi hại, suy diễn nhân vật đều là hình tượng người rắn rỏi có da có thịt, thật khó để khiến người khác không thích đi.

Ánh mắt không tự giác mà nhìn theo, tạm thời quên mất Chu ảnh đế đang đứng bên cạnh.

Tới khi bả vai bị người ôm lấy mới bất tri bất giác mà thu hồi tầm mắt, còn thẹn thùng mà rút ngực vào trong lòng ngực Chu ảnh đế: “Anh ấy đẹp trai quá đi mất!”

“Nói điều này trước mặt vị hôn phu của mình, em cảm thấy thích hợp sao?”

“Chính là rất thích nha!”

“…”