Editor: Tamgui

Beta: Qiongne

Đứng trước cửa phòng Đường Trạch, Lục Nhĩ Nhã có chút hoang mang.

Lúc ấy cô chỉ nghĩ muốn gặp anh nên mới tới đây nhưng tới nơi rồi lại không dám gõ cửa, nếu anh hỏi cô đến đây làm gì thì cô nên trả lời như thế nào?

Cô sờ mũi, cảm thấy mình đã quá xúc động, rõ ràng buổi tối gặp cũng giống nhau.

Suy nghĩ một hồi cô quyết đi thang máy lên tầng, vào văn phòng anh ngồi chờ, anh xong việc đi lên thấy cô đang chờ ở đó chẳng phải sẽ vui vẻ sao?

Cô cùng chưa từng nghĩ cảm xúc của một người sẽ vì cô mà dao động, huống hồ đối phương là Chu Hoài Dịch, Lục Nhĩ Nhã thấy mình đã được cưng chiều quá rồi, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nói chung cảm giác thật tuyệt.

Cô bất giác xoa chiếc nhẫn trên tay trái, nhớ tới những lời của anh trên Weibo, cười tươi như hoa.

Danh xưng bà Chu, quả thật không tồi...

Cô suy nghĩ miên man một hồi, lại tự trách mình ăn không ngồi rồi quá mức, vội lấy kịch bản ra đọc, rất nhanh chóng đã xem được gần nửa.

Cô gác kịch bản lên đầu gối, xoa mắt, lại thấy buồn ngủ. Cô dựa vào sô pha định nghỉ ngơi một chút, vừa nhắm mắt, lại có người gõ cửa, không còn cách nào khác, cô đành đứng lên ra mở cửa.

Người đến là một phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp, thấy Lục Nhĩ Nhã đối phương cũng bất ngờ nhưng rất nhanh chóng đã bình tĩnh trở lại, cười nói: "Cháu là Nhĩ Nhã phải không?"

"A, vâng, bà là..." Lục Nhĩ Nhã nhường đường, "À, mời bà vào trong."

Người đàn bà cười cảm ơn cô, chậm rãi bước vào, liếc mắt đánh giá bên trong văn phòng, gật đầu hài lòng, quay đầu lại nói chuyện với cô: "Tôi là dì của Hoài Dịch, họ Ngô, cháu cứ gọi bác là dì Ngô đi."

Xem ra là vị kia rồi.

Lục Nhĩ Nhã có nghe Đàm Lâm nói qua, Chu lão tiên sinh sau cưới một người khác, là họ Ngô.

Từ khi cô gặp lại Chu Hoài Dịch đến này, đây là lần đầu tiên cô thấy người của nhà họ Chu. Có lẽ Chu Hoài Dịch rất ghét người này? Sao bà ta lại còn tự tìm tới đây?

Không nghĩ đến chuyện đó nữa, Lục Nhĩ Nhã vẫn tận tình rót nước mời bà ta: "Chỗ này không có gì uống, dì uống tạm."

Ngô Phương không để ý mà lắc đầu, nhẹ nhấp một ngụm, vẫn cầm ly nước trong tay: "Người lớn tuổi cũng không thích mấy cái nước trái cây, nước sôi để nguội mới là tốt."

Tất nhiên đối phương không phải đến đây để thảo luận về vấn đề nước uống với cô, Lục Nhĩ Nhã nhìn chằm chằm bà ta trong giây lát, cảm thấy không có lời nào để nói, đối phương cũng không được tự nhiên khẽ vuốt ly thủy tinh, không khí có chút xấu hổ.

Giả vờ ho một tiếng, Lục Nhĩ Nhã hỏi: "Dì tìm Hoài Dịch có chuyện gì sao?"

Người đàn bà như vậy, đâu còn nửa điểm kiêu ngạo của tiểu tam cố tình phá hoại gia đình người khác, nếu không phải Lục Nhĩ Nhã đã biết chuyện, cô suýt nữa đã cho là đây mới là vợ chính thức.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong được!

Bà ta nhìn trộm cô sau đó lại cúi đầu xuống: "Không biết Hoài Dịch có nói với cháu chưa, em trai nó đi học ở Thượng hải, bác cũng đã có nói với nó, em trai nó ngày đi đã rất hy vọng nó có thể đến tiễn, Minh Dịch rất hâm mộ anh trai nó, bởi vì quan hệ với dì, mới..."

Không có nói kỹ về chuyện đó, Ngô Phương chuyển sang chuyện khác: "Bác nghe nói các cháu có lễ công chiếu lần đầu tại Thượng Hải, không biết Hoài Dịch có thể đi thăm em trai nó không, bác biết như vậy có hơi quá nhưng mà Minh Dịch đã mong chờ rất lâu, cho nên dì liền tới đây xem liệu có khả năng không..."

Nghĩ đến chuyện bà ta sẵn sàng năn nỉ Chu Hoài Dịch đến khi anh gật đầu mới thôi, trong lòng Lục Nhĩ Nhã cũng đoán được tỷ lệ thành công.

Có thể nói là vô ích.

Nếu là người khác, anh còn sẽ suy xét một chút, còn là người này thì cơ bản không cần suy nghĩ.

Lục Nhĩ Nhã muốn khuyên bà ta bỏ ý định này đi nhưng nhìn người đàn bà kia cô lại vội vàng cắn môi, khẩn cầu: "Anh ấy hôm nay rất bận, dì có thể phải chờ lâu."

Bà ta lắc đầu mỉm cười: "Không sao, lâu dì cũng chờ, hai ngày tới là sinh nhật Minh Dịch, dì muốn nó được vui vẻ."

Muốn cho nó được vui vẻ.

Thật là một người mẹ tốt, Lục Nhĩ Nhã than thầm trong lòng nhưng lại không hề thấy cảm động. Chu Hoài Dịch mất đi mẹ ruột, người đàn bà này có nhiều phần trách nhiệm.

Câu chuyện ngừng lại, trong phòng lại yên tĩnh, có lẽ người kia cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm, chủ động mở miệng nói chuyện với cô: "Chuyên của cháu và Hoài Dich, chúng ta đều nghe nói, ông nhà bác còn nhắc là muốn gặp cháu."

"Thật không ạ?"

Ngô Phương gật đầu: "Đúng lúc hôm nay cháu cũng tới đây, chúng ta có thể gặp mặt, Hoài Dịch bận rộn, muốn nó đưa cháu về nhà ăn một bữa cơm cũng không có thời gian."

Có lẽ chỉ là không muốn bước vào cái nhà đó...

Trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì: "Anh ấy rất bận, phần tiếp theo chuẩn bị bấm máy, nhiều ngày nay anh ấy còn không có thời gian để ngủ."

"Thật là vất vả!" Bà ta cảm thán một tiếng, rồi lại kéo tay cô, cười khanh khách mà nói: "Ông nhà bác đầu năm nay còn nói phải giới thiệu bạn gái cho Hoài Dịch, hôm Hoài Dịch đăng Weibo, cầm điện thoại vui vẻ mà nói với bác Hoài Dịch đã tìm được một cô gái tốt, chờ đón cháu nội thôi."

"Vẫn còn quá sớm, kết hôn còn phải chờ mấy năm nữa" chứ đừng nói đến chuyện có con.

Ngô Phương còn muốn nói cái gì nữa nhưng cửa bị mở ra, gương mặt tươi cười chợt cứng đờ, vội vàng nhìn ra cửa lại thấy người đi vào chính là chồng mình mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, giới thiệu: "Đây là Nhĩ Nhã, ông không ngờ lại gặp mặt ở đây đúng không?"

Lục Nhĩ Nhã lễ phép đứng lên, hơi khom lưng cúi chào: "Chu tiên sinh."

Ông lão hòa nhã nhìn cô và gật đầu mỉm cười: "Ngồi đi, sau này đều là người một nhà, không cần khách sáo."

Đợi hai vị bề trên ngồi xuống, Lục Nhĩ Nhã lại rót cốc nước mang tới trước mặt ông Chu: "Mời bác."

Chu Văn Ngạn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nhiều hơn: "Thật là một cô gái tốt, Hoài Dịch không nhìn lầm..."

"Cháu cảm ơn..."

Rồi sau đó cô bị bọn hỏi hỏi rất nhiều chuyện, phần lớn là về Chu Hoài Dịch như là anh ăn cơm có đúng giờ không, ngủ có đủ giấc không, bị ốm mấy lần...

Lục Nhĩ Nhã gần đây cũng không ở cùng với anh nên chị có thể trả lời ứng phó cho qua, thấy Chu lão tiên sinh hơi nhíu mày, mới giải thích: "Thực tế là gần đây, thời gian ăn uống nghỉ ngơi có hơi lộn xộn nhưng mà lâu ngày đã thành thói quen, hai bác không cần phải lo lắng."

Lão tiên sinh thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu: "Trước đây đã không cho nó theo cái nghề này nhưng nó không nghe, giờ thì hay rồi, Minh Dịch cũng học theo nó, để sự nghiệp của gia đình không có ai kế thừa, lại chạy đi học đạo diễn...Ai lớn rồi đều không chịu nghe lời, những lời của cha mẹ đều nghe như gió thổi bên tai."

Nếu như người ta không yêu thích lĩnh vực này thì có lẽ Chu Hoài Dịch hiện giờ chỉ có một cái vỏ rỗng sao?

Lục Nhĩ Nhã không nói theo mà hỏi: "Không biết cậu hai nhà họ Chu học ở trường nào."

Nói đến con trai, Ngô Phương cũng nhiều lời hơn: "Học viện điện ảnh XX, là trường Hoài Dịch học trước đây, hôm nhận được thông báo trúng tuyển, nó còn khoe với bác là thi đỗ trường anh trai đã từng học, nó rất là vui mừng nhưng lại không dám tự mình gọi điện cho anh trai mà phải nhờ bố nói cho Hoài Dịch biết, tiếc là Hoài Dịch lại rất bận, tiệc mừng đỗ đại học cũng không về được, Minh Dịch đã rất buồn.

"Như vậy ạ..." Lục Nhĩ Nhã không biết nên nói tiếp như thế nào, khô khan trả lời.

Bà ta lại nói: "Thật tình dì cũng biết nó không phải là bận đến mức không có thời gian mà là không muốn gặp chúng ta, dì biết nó hận dì, nhưng Minh Dịch có lỗi gì đâu? Nó chỉ là một đứa trẻ, đơn thuần sùng bái anh trai, muốn gặp một lần cũng không dám nói ra, chúng ta làm cha mẹ, rất đau lòng."

Không biết sao, Lục Nhĩ Nhã nghe ra có vài phần trách cứ trong đó, có lẽ không phải cô quá nhạy cảm, khi bà ta vừa nói xong, Chu lão tiên sinh nhẹ nhàng kéo tay bà ta, ánh mắt tỏ ý đừng nhắc tới những chuyện này nữa.

Lục Nhĩ Nhã không biết mình còn có thể nói chuyện gì với họ, cũng không muốn nói chuyện nữa, cô đứng dậy: "Cháu xuống xem anh ấy đã xong việc chưa, hai bác chờ chút ạ."

Cô nói xong cũng không chờ đối phương có phản ứng gì mà xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Đúng vậy, cậu bé kia có lỗi gì đâu?

Chu Hoài Dịch cũng có lỗi gì đâu? Chẳng qua...là mang họ Chu thôi.

Cô nghĩ nếu mình là Chu Hoài Dịch sẽ làm như thế nào. Cũng là như vậy, sẽ đi đến một nơi thật xa, mắt không thấy thì tim không đau, chứ đừng nói đến bằng lòng gặp mặt hay nghe điện thoại gì đó.

Chu Hòai Dịch đến giờ chưa từng đến thăm mộ của mẹ, bởi vì trên người có dòng máu của nhà họ Chu, sợ quấy nhiễu vong hồn của mẹ, sợ mẹ nhớ tới đứa con họ Chu này, ở thiên đường cũng không vui.

Đây là lỗi của anh sao?

Không phải!

Anh vẫn luôn tự trách bản thân, vẫn không buông bỏ được, anh nói: "Nhĩ Nhã, có lẽ em sẽ cảm thấy anh lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà anh rất hận bọn họ, anh không muốn nghe từ trong miệng em bất kỳ lời khuyên giải nào, một câu cũng không được."

Lần đó là vào một đêm khuya, anh say đến đứng không vững, ôm cô mà nói, sau này cô mới biết ngày đó là ngày giỗ của mẹ anh.

Vì cái gì? Bọn họ có con của chính mình, có gia đình của chính mình, có mong muốn hạnh phúc, lại còn muốn từ anh làm cho hạnh phúc ấy thêm hoàn mỹ?

Vì đứa bé kia, hại chết người thân của anh, giờ lại nghênh ngang mà xuất hiện tại đây, dùng giọng điệu ấy, trách cứ anh "việc nhỏ" như vậy mà cũng không chịu giúp.

Chu Minh Dịch sùng bái người anh trai này, muốn được khích lệ, không có gì đáng trách.

Chu Hoài Dịch cảm thấy ghê tởm, không thích gặp cả nhà này, lại có cái gì chứ?

Cô không phải là Chu Hoài Dịch, không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị như vậy nhưng cô hiểu rõ trong lòng anh khó chịu như thế nào.

Cô đi xuống tầng, trong văn phòng của Đường Trạch thấy con người ấy vẫn đang nghiêm túc làm việc, đau xót, suýt nữa rơi nước mắt, rầu rĩ mà gọi: "Anh Chu..."

Đường Trạch hiểu chuyện, gọi mấy trợ lý vẫn còn ngồi tại chỗ ra ngoài, để cho hai người yêu nhau mới xác định quan hệ chút không gian.

Chu Hoài Dịch có chút bất ngờ, nhìn sắc mặt cô, lại ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về: "Ai bắt nạt em vậy?"

“Không.”

"Không có sao lại chạy tới đây bĩu môi với anh? Sao không đi dạo phố à?"

"..." Cô đấm nhẹ anh, cảm xúc muốn khóc biến hầu như biến mất, thành thật mà nói nguyên nhân đến đây, "Bố anh đến, còn có, người kia cũng theo đến, đang ở văn phòng chờ anh."

Giống như là đã đoán được từ trước, Chu Hoài Dịch không bất ngờ lắm, sờ sờ tóc cô: "Vậy em khổ sở cái gì?"

"Em đau lòng."

"Đau lòng vì ai." Chu Hoài Dịch hỏi

"..." Cô không nói gì, dụi đầu vào ngực anh.

"Này, sao không trả lời."

"...Biết rõ còn hỏi.