Editor: Nghiên
Beta: Qiongne
Vết thương này của Lục Nhĩ Nhã có tốc độ hồi phục nhanh đến nỗi bác sĩ cũng phải kinh ngạc.
Sau khi khép lại, mấy ngày sau đã bắt đầu tróc vảy, sau khi bác sĩ xem xét thấy không đáng ngại, hôm nay có thể xuất viện, chỉ là xuất viện nhớ phải đến bệnh viện đổi thuốc, ngoài ra không còn vấn đề gì lớn.
Cảm giác đau đớn đã sớm biến mất, ở trong phòng bệnh, còn có thể tự mình đi lại khắp nơi, mặc dù Chu Hoài Dịch không ở đây, cô cũng có thể tự chăm sóc chính mình.
Lại có vài người đến đi thăm cô, ngoại trừ Thư Nguyên, người hay đến nhất chính là Lăng Phỉ, à, còn có Triệu sư huynh đi cùng cô ấy.
Có thể nói hai người kia thuộc phái hành động, từ khi quen biết nhau đến hiện tại cũng chỉ có một tháng, đã tay nắm tay xuất hiện trước mặt cô.
Nhìn như vậy, lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, diện mạo Triệu sư huynh rất cương nghị, cực kì có hương vị nam tính, đứng ở cạnh người có khí tràng mạnh mẽ như Lăng Phỉ lại không hề có cảm giác không thích hợp. Thay bộ trang phục võ thuật rộng thùng thình bằng một bộ tây trang cắt may vừa người, trên mặt còn đeo một cái mắt kính, còn có khí chất ôn hòa lễ độ.
So sánh với gương mặt có phần trẻ con của Mạnh Duy Đình, xác thật thích hợp hơn với Lăng Phỉ.
Theo cách nói của Lăng Phỉ, cô ấy đã mang theo Triệu sư huynh về nhà gặp cha mẹ, người lớn nhà họ Lăng dường như rất vừa lòng, cũng đang lo lắng cho hôn sự.
Lục Nhĩ Nhã thật sự bị việc này dọa sợ, Lăng Phỉ chỉ mới 26 mà thôi, ở trong giới nghệ sĩ vẫn còn rất trẻ, Triệu sư huynh lớn hơn cô ấy mấy tháng, cũng không phải độ tuổi sốt ruột vội vàng muốn lập gia đình, đột nhiên nói muốn kết hôn với cô ấy, trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn không thể tiếp thu được.
Trái lại cô và Chu Hoài Dịch, vẫn như trước không nóng không lạnh, tuy rằng khi ở chung đã tự nhiên hơn trước một chút, nhưng cũng vẫn như trước kia, không có bước tiến triển nào mới.
Cô không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng người nọ vẫn thường nói vài câu ái muội sau đó lại xem như không có gì, làm cho cô tâm phiền ý loạn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cô đoán không ra, cũng không dám chủ động mở miệng, vẫn cứ như vậy, không hề có mùi vị.
Cùng với những gì Lăng Phỉ nói hoàn toàn không giống nhau, thích một người, cũng không phải một việc khiến người ta vui vẻ.
Trong lòng mỗi ngày đều hỗn loạn ngũ vị tạp trần, bất ổn, nghẹn đến mức khó chịu.
Cô thở dài một tiếng với màn sương mù mênh mông bên ngoài, đã bắt đầu có những cơn mưa bụi mùa hạ, cô xoay người trở về giường.
Ngồi xếp bằng, kéo ngăn kéo ra, cô lấy kẹo ra, ném mấy viên vào trong miệng, không nhấm nháp hương vị mà dùng một chút lực, một tiếng răng rắc vang lên viên kẹo bị cô cắn nát.
“Mấy viên kẹo đó chọc giận em sao?” Anh lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau cô, Lục Nhĩ Nhã đã miễn dịch, cũng không quay đầu lại: “Em sợ để lâu sẽ hư, nên ăn nhanh một chút.”
“Em không sợ sâu răng sao.” Chu Hoài Dịch sờ đầu cô theo thói quen, đem hành lý để lên giường, lại cầm một bộ quần áo nói, “Đi thay quần áo, về nhà.”
Lục Nhĩ Nhã nuốt kẹo xuống, cảm thấy quá ngọt, liền rót chén nước, uống vài ngụm lớn, uống vài lần vị ngọt trong miệng mới giảm bớt một chút.
Lấy quần áo, vào phòng rửa mặt, đều là quần áo ngắn, khi mặc trên người những vết thương trên tay và đùi cô đều lộ ra ngoài, cô bĩu môi, cũng không để ý nhiều như vậy, liền cầm quần áo đã thay đi ra ngoài, anh đã giúp cô thu dọn một số đồ vật trong phòng.
Nhìn thấy cô, anh liền duỗi tay về phía quần áo, sắc mặt Lục Nhĩ Nhã đỏ lên, chạy chậm qua, đem những đồ vật kia ôm vào trong ngực: “Tôi như vậy là được rồi, thật đó.”
Chu Hoài Dịch cong môi cười cười, cũng không kiên trì, ngược lại anh đi đến gian tủ bên ngoài, lấy mấy gói đồ ăn vặt đã tịch thu của cô ra.
Thừa dịp anh không ở đây, Lục Nhĩ Nhã nhanh chóng đem nội y và qu@n lót nhét vào, lại đem quần áo ở bên cạnh sắp xếp, xác định không để sót lại, mới kéo dây khóa lên.
Đồ này là anh nhờ Đàm Lâm và Tiểu Tề đến võ quán mang đến đây, đều là những bộ quần áo mà cô thường xuyên mặc, ở trong bệnh viện, cô không thích mặc quần áo bệnh nhân, liền lấy quần áo của mình để mặc, bị y tá nói hai lần, cô cũng không quan tâm.
Bộ đồ bệnh nhân kia, nói không chừng còn nhiều vi khuẩn hơn quần áo của cô, nguyên liệu cũng không thoải mái, khi đụng đến vết thương sẽ cảm thấy có hơi khó chịu.
Bên kia Chu Hoài Dịch đã xong việc, cũng không đi vào, mà ở gian ngoài hỏi một câu: “Đã xong chưa?”
Lục Nhĩ Nhã xách đồ, lại cất điện thoại đi, mới đi ra ngoài, Đàm Lâm đã chờ ở dưới lầu, sợ Chu Hoài Dịch bị chụp được, liền dừng xe ở bãi đổ xe ngầm của bệnh viện, vẫn nấp ở cái cửa kia.
Lên xe, bị Tiểu Tề lôi kéo đến hỏi rất nhiều vấn đề, Chu Hoài Dịch ngồi ở phía trước, thỉnh thoảng cùng Đàm Lâm nói vài câu, cũng không quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cô gái.
“Cô vẫn chưa đến nhà của lão đại sao?” Nói tới một nửa, Tiểu Tề đột nhiên hỏi.
Lục Nhĩ Nhã mông lung, trả lời đúng sự thật: “Không có, làm sao vậy?”
Cô gái kia khoa chân múa tay miêu tả cho cô biết sự rộng lớn của ngôi nhà, trang hoàng lộng lẫy tinh mỹ như thế nào, cuối cùng nói một câu: “Khi ở đó, cô nhất định sẽ thích.”
“Chờ một chút, cái gì gọi là ở đó?”
“Chúng ta hiện tại đang đi đến đó, lão đại không nói với cô sao?”
“Cái gì?” Trừng lớn hai mắt, Lục Nhĩ Nhã không thể tin được mà nhìn sang Tiểu Tề, lại nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ cầm tài liệu nghiên cứu: “Không phải, vì sao tôi không biết?”
“Một mình em ở võ quán, tôi không yên tâm.” Đây là lời giải thích của anh.
Lục Nhĩ Nhã động động môi, nỉ non vài câu: “Nhưng chúng ta không thân cũng chẳng quen, ở cùng nhau hình như…… Không tốt lắm?”
“Có cái gì không tốt?”
Có cái gì không tốt? Thế nhưng anh ấy lại hỏi có cái gì không tốt? Tốt ở chỗ nào chứ?!
“Anh cảm thấy tốt sao?”
“Không tốt sao?” Đây là Đàm Lâm hỏi cô, nói xong, ba người còn lại trên xe vô cùng ăn ý thấp giọng cười.
Lục Nhĩ Nhã không hiểu, nghi hoặc nhìn Tiểu Tề: “Cô cũng cảm thấy tốt sao?”
“Khá tốt nha!” Tiểu Tề làm mặt quỷ với cô, ý tứ kia lại quá rõ ràng, đơn giản chính là: Đây là cơ hội ngàn năm có một, cô phải nắm thật chặt đó.
Cân nhắc một lát, cô cũng không nói gì nữa.
Ở lại võ quán một mình, hay đến ở cùng một chỗ với anh, cô lựa chọn vế sau.
Không thích ở một mình, thật sự không hề thích. Sau khi Nhĩ Dương đi học ở Thượng Hải, cô có chút không muốn về nhà, một người ở một căn phòng trống rỗng, trong lòng cũng rất vắng vẻ, cô đơn.
Phòng của anh ở khu biệt thự ngoại thành, rất nhiều nghệ sĩ đều có nhà ở đây, đạo diễn Úc dường như cũng ở đây, còn có Lăng Phỉ nữa.
Mỗi một căn đều cách nhau khá xa, đều là những không gian độc lập, phòng của Chu Hoài Dịch ở gần bên trong, xe đi vào gần hai mươi phút mới dừng lại.
Một nơi như vậy không có khả năng bị chụp trộm, khi vào cửa, phải dừng ở vài trạm xét duyệt rất nghiêm ngặt, có chút dọa người, bên trong khu biệt thự, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhân viên an ninh đang đi tuần tra, vừa an toàn lại đảm bảo sự riêng tư, khó trách những minh tinh tai to mặt lớn đều muốn mua nhà ở đây.
Tiểu Tề xách đồ giúp cô, ngựa quen đường cũ đưa cô vào phòng.
Tất cả dường như đã được chuẩn bị rất tốt, Tiểu Tề lôi kéo cô vào một căn phòng khá nữ tính, bên trong đã có sẵn đồ vật của cô, bao gồm cả búp bê sang trọng mà cô đặt trên giường kia, giờ phút này đang nằm trên chiếc giường lớn màu hồng phấn.
Cái quỷ gì đây……
Vì sao lại là màu hồng phấn? Hiện tại cô đã có rất nhiều fans nữ nhận làm vợ, chẳng lẽ sẽ thích màu sắc tâm tư thiếu nữ như vậy sao?
Có lẽ Tiểu Tề đã nhìn ra, cô ấy đem đồ gác xuống, quay đầu hỏi cô: “Không thích sao? Tôi đã tìm một người chuyên môn thiết kế phòng cho cô đó.”
Lời phản bác đã đến bên môi, khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong của cô gái, cô vẫn cười gượng hai tiếng: “Không đâu, khá tốt.”
Tiểu Tề thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cô ngồi vào ghế nằm màu hồng nhạt gần cửa sổ sát đất: “Thật ra cũng không ở quá lâu, qua một đoạn thời gian, mọi người sẽ phải quay bộ 《 quãng đời còn lại 》, đến lúc đó, căn nhà này lại là trống không.”
“Lại?”
“Đúng vậy, lão đại bận rộn như vậy, không ở nơi này được mấy ngày, có đôi khi đi một năm hoặc nửa năm mới có thể trở về một chuyến, lần trước trở về đây hình như đã cách đây bốn năm tháng rồi.”
“……”
Cho nên, mua một căn biệt thự lớn như vậy là vì cái gì?
Chu Hoài Dịch và Đàm Lâm đi vào sau, cũng không ở lâu trong phòng, chỉ hỏi mấy câu như cô có thích hay không linh tinh, thấy cô gật đầu, liền đi đến phòng khách.
Tiểu Tề lại nói cho cô nghe việc ở tổ pbim mấy ngày hôm nay, xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, lại nói 《 sau cơn mưa 》 đã lồ||g tiếng xong, qua hai ngày nữa sẽ đưa đến thẩm định, chờ sau khi cô dưỡng thương xong, phải đi đến Thượng Hải, tham gia lễ chiếu lần đầu.
Nghe được hai chữ Thượng Hải, sắc mặt Lục Nhĩ Nhã lúc này mới tốt hơn một chút, cả ngày cứ mơ hồ như vậy mà xuất hiện trong nhà của anh, khi nghĩ đến có thể gặp được Nhĩ Dương đại não mới tỉnh táo một chút.
Không bao lâu sau, Đàm Lâm liền tới gọi hai người ăn cơm: “Lão Chu tự mình xuống bếp, hai người thật có phúc.”
Anh, anh ấy còn biết nấu cơm sao?
Lục Nhĩ Nhã không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, đi theo Tiểu Tề vội vàng đến bàn ăn, khi nhìn thấy mì ý và bò bít tết, tuy rằng đã đoán trước được một chút, nhưng vẫn cảm thấy không hợp.
Cầm dao nĩa ăn hai miếng, khi nuốt xuống đều có chút gian nan, khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của người đàn ông đối diện, mới thành thật giải thích: “Thật ra tôi…… Không thích cơm Tây.”
Chu Hoài Dịch nhún nhún vai: “Tôi sẽ không làm đồ ăn Trung Quốc.”
Đàm Lâm và Tiểu Tề lại ăn vô cùng ngon: “Khá tốt nha, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, cũng không có gì không tốt.”
Đúng vậy, có thể ăn đồ anh nấu đã rất tốt rồi, còn dám kén cá chọn canh?
Nhìn màu sắc đơn điệu của mì Ý, cũng không cảm thấy phản cảm như vậy nữa, lấy nĩa bọc một ít đưa đến miệng, nhai nhai, vẫn cảm thấy không ngon lắm.
Việc này có lẽ giống như anh khi ăn không quen đồ ăn Trung Quốc.
Cô chỉ ăn cơm Tây một lần, liền cảm thấy chán ngấy, hương vị cũng là chỉ một, không giống như đồ ăn Trung Quốc, ăn ngụm đầu tiên đến ngụm cuối cùng đều có cảm giác mới mẻ.
Có lẽ khi nằm viện đã được phục vụ đồ ăn rất tốt rất ngon, khiến dạ dày ngày càng kén chọn, ăn một lát, không mùi vị, cũng không muốn ăn nữa.
Tiểu Tề thật ra không ngại, đem phần của cô xách qua, hợp với một phần của cô ấy, cuối cùng tất cả đều vào bụng Tiểu Tề.
Đàm Lâm cười cô: “Nhóc Tiểu Lục, hiện tại có chút cậy sủng mà kiêu đó.”
“Đâu có?”
Cầm khăn giấy lau lau miệng, Đàm Lâm bưng ly rượu vang đỏ, nhẹ nhấp một ngụm, nghiêm trang giải thích: “Nếu là lúc mới tiến vào tổ quay phim, khi ăn cơm cô còn dám không vui sao? Còn không phải là do lão Chu thương cô, càng ngày càng không ngoan ngoãn như trước kia.”
“Có sao?”
Tiểu Tề ở một bên phụ họa: “Có, đặc biệt là sau khi nằm viện.”
“……”
Không thể nào, cô vẫn luôn rất ngoan mà! Chỉ là cô không thích ăn cơm Tây, thật thành nói ra mà thôi, sao lại thành không ngoan rồi?
Bên kia Chu Hoài Dịch còn như suy tư gật gật đầu: “Gần đây thật sự chiều hư cô ấy.”
“……”