Tiểu Tề giúp cô đưa đồ đến phòng nghỉ trước, Lục Nhĩ Nhã khoác thảm lông, đi dép lê đến phòng nghỉ của Lăng Phỉ, ngày hôm qua cô đã hẹn với Lăng Phỉ, sau khi kết thúc công việc sẽ trao đổi lời thoại trong phim với nhau.

Lăng Phỉ đã chờ ở bên trong, không có người ngoài ở đây, nên cứ tùy tiện nằm nghiêng trên sô pha gặm táo, thấy cô đến, còn vui vẻ đưa cho cô một quả táo mới rửa.

Lục Nhĩ Nhã không nhận, thay vào đó cô nhận ly trà trái cây mà trợ lý của Lăng Phỉ đưa qua, nó vẫn còn nóng, sau khi uống xong cái lạnh trên người cũng giảm bớt.

Lăng Phỉ đuổi trợ lý ra ngoài, lôi cánh tay Lục Nhĩ Nhã nhìn một trận, trách móc hỏi: "Sao đến trễ như vậy?”

“Ngồi ở dưới một lát, cũng không trễ lắm, còn chưa đến 6 giờ.”

Lăng Phỉ nghi hoặc đánh giá cô: “Trời nóng như vậy, trùm thảm lông làm gì?”

Lục Nhĩ Nhã nhún nhún vai: “Không có cách nào, bị cô và Cảnh Minh tức giận liên lụy, vừa chạy vừa khóc trong mưa, hiện tại vẫn chưa xong.”

“Nói bậy!” Lăng Phỉ ngồi thẳng, lại nhẹ nhàng ngã về phía cô, “Nhĩ Nhã à, trước kia cô có bạn trai không?”

“Không có.” Bạn tốt là nam thì lại có một người……

Lăng ảnh hậu lại gục xuống trên vai cô: “Hỏi cái này làm gì?”

“Tối hôm qua, nói chuyện với Mạnh Duy Đình trên WeChat, tôi hỏi anh ấy từng có bạn gái chưa, anh ấy nói có, tôi rất tức giận…… Haizz, dù sao thì khi nghe chuyện này, tôi thật sự rất buồn.” Nói xong, lại nằm trên vai cô than ngắn thở dài.

Lục Nhĩ Nhã xem như đã hiểu, cô gái này tám phần là đang ghen: “Có bạn gái thì sao? Con người Mạnh Duy Đình khá tốt, bị các cô gái nhớ thương cũng là chuyện bình thường, trong đó luôn có một hai người nhìn thuận mắt.”

Lăng Phỉ liều mạng lắc đầu: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.”

“Đã là quá khứ rồi, không thoải mái làm gì nếu như thấy không thoải mái, thì đừng thích anh ấy nữa.”

“Sao có thể chứ, tôi lớn đến như vậy, là lần đầu tiên thích một người đàn ông.”

Lục Nhĩ Nhã thò tay ra khỏi thảm lông, lấy ly trà trái cây, uống một ngụm: “Vẫn chưa kết thúc, để ý nhiều như vậy làm gì?”

Lăng Phỉ ngã ra sau, nằm ngửa trên sô pha, nhìn trần nhà màu trắng chớp chớp mắt: “Anh ta nói vẫn còn thích cô gái kia, từ khi vẫn còn đi học đã rất thích, sau đó chia tay là có nguyên nhân, anh ta còn muốn quay lại, chắc là vì chuyện này, nên tôi không thể không để ý.”

“Người ta cũng không biết là cô thích anh ấy, có lẽ sau khi cô nói với anh ấy, anh ấy sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

"Tại sao không nói là chưa từng yêu.”

Lục Nhĩ Nhã cầm ly trà, không mấy hứng thú nhìn cô gái đang nằm: “Không phải cô định trao đổi lời thoại sao?”

Lăng Phỉ một cái cá chép lộn mình ngồi dậy, lại khúc ngón tay gõ nàng đầu: “Đầu gỗ! Cô nói xem, nếu trong lòng anh Dịch cũng có một người như vậy, cô sẽ nghĩ như thế nào?”

Trong lòng Chu Hoài Dịch…… Có một người không thể nào quên?

Chắc là không có đâu, con người cao ngạo như vậy, ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy chứ? Lắc đầu: “Không có suy nghĩ gì.”

“Cổ nhân có câu, người không bằng cố, nếu anh ấy thật sự có người trong lòng, cho dù người khác nỗ lực như thế nào cũng đều là vô ích, hiện tại, có lẽ tôi đang lãng phí sức lực của chính mình.”

Nhận ra người nọ rất đau lòng, Lục Nhĩ Nhã vươn một cánh tay, ôm lấy cô ấy: “Loại việc này vẫn là xem cô, cô nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, đừng hỏi ý kiến của người khác, sẽ bị quấy nhiễu.”

Lăng Phỉ líu lưỡi, không nói nên lời: “Chậc chậc, nói giống như cô rất có kinh nghiệm.”

“……”

Cuối cùng trao đổi lời kịch không thành, buổi tối Lăng Phỉ có hẹn bạn ăn cơm, sau khi cay đắng oán thầm với cô một lúc lâu, thì thay quần áo đi ra khỏi phòng nghỉ.





Lục Nhĩ Nhã cũng cho rằng không cần ở lại, đêm hôm nay không có suất diễn, bây giờ đã được nghỉ rồi, cô khoác thảm đứng ở cửa phòng nghỉ tạm biệt Lăng Phỉ, sau đó xoay người đi về phía phòng mình.

Phòng nghỉ đối diện vẫn sáng đèn, cô theo bản năng muốn gõ cửa, vung tay lên, lại phát hiện mình không có chuyện gì muốn nói với anh, rũ tay xuống, cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi nâng lên một độ cong rõ ràng, cửa bị mở ra từ bên trong.

Hai người đều ngẩn ra, người bên trong hiển nhiên không nghĩ tới cô đang đứng trước cửa, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó thoáng hòa hoãn, mới hỏi: “Tìm tôi có việc?”

“Không có, em đang muốn đi về, nên nói với ngài một tiếng.”

Chu Hoài Dịch nâng tay lên xem đồng hồ, nhìn thời gian, xác định vẫn còn kịp: “Trở về lấy đồ đi, tôi đưa em về nhà.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Không cần đâu, Nhĩ Dương đã nói đến đón em, ngài cứ làm việc của mình đi.”

Người định lấy chìa khóa xe dừng bước, quay đầu lại tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: “Thật sao?”

Sao lại không tin chứ? Lục Nhĩ Nhã mở WeChat ra, đưa lịch sử trò chuyện cho anh xem: “Nè, em không lừa ngài có đúng không?”

“Ừ, về đến nhà gọi điện thoại cho tôi, hoặc gửi tin nhắn cũng được.”

“Được.”

Có lẽ nhìn thấy cô khoác thảm lông, Chu Hoài Dịch nhẹ nhàng nhíu mày: “Vừa rồi quay mấy lần?”

“À…… Hai lần, lần thứ nhất trạng thái không tốt nên quay lần thứ hai.”

Im lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, di động của Chu Hoài Dịch vang lên, xua xua tay, nói với cô một câu “Trên đường cẩn thận” liền xoay người vào phòng nghỉ, khi đóng cửa, Lục Nhĩ Nhã mơ hồ nghe được anh đối với đầu giây bên kia “Alo” một tiếng.

Anh muốn tiếp tục làm việc, cô cũng nên về nhà.

Gọi điện thoại cho Nhĩ Dương, nói cậu có thể đến đây, cậu nhóc kia nói đã chờ sẵn ở bên ngoài. Lục Nhĩ Nhã rất kinh ngạc, vẫn tự giác đi nhanh hơn, vài phút sau đã chạy ra khỏi phim trường.

Thành phố điện ảnh rất lớn, vị trí của đoàn phim lại ở bên trong. Cho dù cô chạy chậm một đường, khi đến cửa, đã gần nửa tiếng.

Bây giờ trời đã tạnh mưa một chút, trong tay Lục Nhĩ Dương cầm hai cây dù, một cái là của cậu, một cái là chuẩn bị cho cô. Nhìn chiếc ô đen vẫn còn nước nhỏ giọt, chắc là đứa nhỏ này đã đến rất lâu rồi.

Trong lòng Lục Nhĩ Nhã mềm nhũn, chạy tới, kéo cánh tay em trai, giống như lúc nhỏ hôn lên má cậu một cái: “Tới rồi cũng không biết gọi điện thoại cho chị sao?”

Lục Nhĩ Dương ghét bỏ né tráng, muốn giơ tay lên lau chỗ mà cô hôn, nhưng không kịp, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô: “Em đã mười bảy rồi, chị còn hôn?”

“Thì sao chứ? Cho dù em có 70 tuổi thì vẫn là em của chị, chị vẫn hôn.”

Lục Nhĩ Dương lười ba hoa với cô, quấn dù kỹ lưỡng, bỏ vào túi xách, một tay cầm một tay nắm lấy cánh tay chị mình, hỏi: “Chị muốn mua ở chỗ nào?”

“Em chọn đi, em thích chỗ nào thì chúng ta đến chỗ đó.”

“Mua di động cho chị, xem em thích hay không làm gì?” Lục Nhĩ Dương xù lông, không hề khách khí mà rống lên với chị cậu, “Chị không thể có cuộc sống của chính mình một chút à?”

Lục Nhĩ Nhã che che lỗ tai, chờ cậu dừng lại, mới giải thích: “Di động của em cũng nên đổi mới rồi, đã thành ra như vậy, chúng ta cùng nhau đổi di động giống nhau, có được không?”

“Cái gì mà được không? Loại chuyện này, lưu lại về sau làm với bạn trai chị đi!”

“Chị muốn dùng điện thoại giống em, sau này khi em đi Thượng Hải, khi lấy di động ra thì chị có thể nhìn vật nhớ người đó.” Cô đã nói thành như vậy, cậu nhóc cũng không dám nói gì nữa, nắm tay cô đi về phía Thương Thành.

Quả nhiên là mua cùng loại di động, của cậu màu đen, của cô màu trắng. Sau đó lại cùng cô đi làm số mới, lưu số của nhau lại, Lục Nhĩ Nhã cất di động đi, kéo cô đi lên lầu.

Chắc cậu đã đoán trước được cô muốn làm gì, Lục Nhĩ Dương ném tay cô ra, đứng ở dưới cô hai bậc thang, mắt lạnh nhìn cô: “Em nói tạm thời không cần.”

Lục Nhĩ Nhã chép miệng, gương mặt mang theo chút ủy khuất: “Tóm lại là muốn mua, đánh giá ở bên này không tệ, không cần phải đi qua mấy con phố mới mua được.”

“Em đã gọi điện thoại hỏi thăm, học kỳ 1 đều là lý thuyết, thời gian dùng máy tính không nhiều, nếu như cần dùng, trường học cũng có nơi cho thuê, không cần mua đâu.”

“Vậy sao mỗi ngày em đều lấy notebook làm máy quay phim? Chị đều nhìn thấy em cũng tiết kiệm được một chút, hiện tại chị đóng phim có tiền rồi, em thích thì phải mua.”

Lục Nhĩ Dương buồn bực trừng cô một cái: “Mau xuống dưới, về nhà!”

“Chị không muốn!”

“Lục Nhĩ Nhã, chị đừng tưởng rằng chị là chị em nên em không dám động thủ.” Chàng trai cao hơn cô rất nhiều đi đến, đứng trước mặt cô, cùng cô liều mạng.

Lục Nhĩ Nhã cũng vô cùng quật cường: “Thế nào? Em cho rằng em thắng được chị?”

Cậu nhóc lấn tới lúc cô chưa chuẩn bị, trở tay một cái đã bắt lấy cánh tay cô, đẩy cô về phía cầu thang, cong lưng nhấc chị mình lên vai đi xuống.

Có rất nhiều người vây xem, Lục Nhĩ Dương khiêng cô đi nhanh về phía trước, trừng mắt nhìn cô gái nhiệt tình đang lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát: “Đây là chị của tôi!”

Lục Nhĩ Nhã tức giận vì cậu đối xử với cô như vậy, nhưng vẫn không muốn gây rắc rối, ngẩng đầu lên khỏi vai cậu, cười cười với người đang vây xem: “Hai chúng tôi chỉ giỡn thôi, không có gì đâu.”

Không có náo nhiệt để xem, mọi người dần tản ra, con đường thông suốt, Lục Nhĩ Dương không có ý định để cô xuống, khiêng cô nghênh ngang đi về phía cửa, còn không quên đến hòm gửi đồ lấy túi và ô che mưa.

“Được rồi được rồi, để chị xuống trước có được không? Bụng chị đau.”

Lục Nhĩ Dương nghĩ đã đến chỗ này, cô cũng không thể vòng trở về, liền buông cô xuống. Lục Nhĩ Nhã lảo đảo hai cái, suýt chút nữa không đứng vững, bắt lấy cánh tay cậu mới miễn cưỡng ổn định.

Oán trách đánh cậu một cái: “Tưởng bản lĩnh lắm hả? Lời chị nói cũng không nghe?!”

Lục Nhĩ Dương đưa túi nhỏ cho cô, nhìn lưng cô, sâu kín đáp: “Chị mới có bản lĩnh, có được một chút tiền thì đã tiêu xài phung phí, cũng không nghĩ xem sau khi em đi, những tên đòi nợ đó đến cửa, một mình chị thì làm sao ứng phó được?”

“Sao có thể gọi là tiêu xài phung phí? Đều là đồ dùng học tập cho em, thiếu tiền, lại qua một đoạn thời gian nữa, khi có thù lao đóng phim, chị sẽ trả lại, em không cần lo.”

Chàng trai 17 tuổi lộ ra vẻ mặt ổn trọng, ôm cô đi ra ngoài: “Chị, chị vì em mà không thể học đại học, em cũng không cần mua mấy thứ này.”

Dừng một chút, lại nói: “Không thể chỉ có một mình chị phải trả giá, em đã trưởng thành, có thể bảo vệ chị, càng không thể luôn dựa vào chị để sống, nếu chị thật sự muốn em yên tâm rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi chị, thì mau tìm một người đàn ông ở bên cạnh chị đi.”

Lục Nhĩ Nhã nhíu nhíu mày đẹp, không vui: “Sao lại nói chuyện này? Chị ở một mình thì em không yên tâm sao?”

Lục Nhĩ Dương chỉ đứng đắn không quá ba giây, ngay sau đó, liền vụng trộm ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chu Hoài Dịch, chị không muốn suy xét một chút sao?”

“Không suy xét!”

“Chị nên suy nghĩ cho kỹ, nếu bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy thì chị sẽ hối hận cả đời! Hơn nữa anh ấy ưu tú như vậy, chắc chắn có một đống người mỏi mắt chờ mong, hiện tại chị có thiên thời địa lợi nhân hoà, còn chờ cái gì nữa? Đừng nói với em là chị không có cảm giác với anh ấy?”

Lục Nhĩ Dương lời nói tốt đẹp phân tích một phen, lại nhìn bộ dáng không nghe vào tai của chị cậu, liền thò tay lắc lắc trước mặt cô, “Nói chuyện đi, thích đúng không?”

Lục Nhĩ Nhã gạt tay cậu đi, nhớ đến việc ban ngày, nói với cậu: “Nhĩ Dương, em còn nhớ anh Chu không?”

“Nhớ chứ, làm sao vậy?”

“Chu Hoài Dịch, chính là anh Chu!”

Miệng Lục Nhĩ Dương há thành hình chữ “O”, không thể tin hỏi lại một lần, thấy cô gật đầu, thu lại biểu tình kinh ngạc, vẻ mặt hưng phấn: “Vậy chị cùng với anh ấy, không phải càng gần một bước sao?”

“……”