bởi thehouseofmoon Theo dõi

Editor+Beta: Qiongne

Cảnh diễn chung của Chương Hân Dao và Diệp Bỉnh Văn không nhiều, nhưng để cho hai người cuối cùng ở bên nhau không đột ngột, mỗi một cảnh đều phải diễn ra cảm giác, để mở chút đường về sau.

Mạnh Duy Đình người này, tuy rằng ngày thường nhìn không đáng tin cậy, thật sự đứng trước ống kính, vậy cũng thật sự rất nghiêm túc, thêm nữa lần này cũng là do anh ta, làm cho tất cả mọi người trong đoàn tăng ca theo, càng thêm dụng tâm. Mang theo cảm xúc nhập vai nhanh, nắm chắc biểu cảm thỏa đáng, đối diễn cùng anh ta, Lục Nhĩ Nhã biểu hiện cũng càng tốt.

Mấy cảnh sau là cảnh Diệp Bỉnh Văn cùng Tề Cẩn Du cắt không đứt, gỡ càng rối, không còn việc của Lục Nhĩ Nhã, nhưng Chu Hoài Dịch còn có hai cảnh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn ôm kịch bản, ở ngoài sân chờ.

Dù sao thời gian còn sớm, còn chưa đến 5 giờ, không bằng ở lại đọc kịch bản, nghiền ngẫm một chút tâm lý nhân vật, đến nhà hàng sớm quá, cũng là phải đợi.

Lúc muốn đổi chỗ, cô cũng không đi theo làm loạn, trở về phòng nghỉ, an an tĩnh tĩnh mà làm việc của mình.

Buổi sáng dậy sớm, xem kịch bản một chút, lại buồn ngủ không chịu được, để kịch bản lên đầu, ngủ một giấc, sợ chính mình ngủ quên, còn đặt đồng hồ báo thức.

Hẹn người ta ăn cơm mà, nên tích cực chút mới tốt, nếu bản thân lâu la lề mề, để đối phương nghĩ thế nào?

Nói như vậy không sai, nhưng thời điểm đồng hồ báo thức vang, cô vẫn mơ mơ màng màng ấn rơi, xoay người, tiếp tục ngủ. Lúc sắc trời dần tối, nhấc mí mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mới đột nhiên bật ngồi dậy.

Nhìn đồng hồ treo tường, cách 8 giờ còn nửa tiếng, vỗ bộ ng ực để bản thân thuận thuận khí: “Còn tốt còn tốt!”

Hiện tại đi qua, hẳn là vừa đúng giờ mới đúng, cũng không biết Chu Hoài Dịch bên kia bận xong chưa.

Thu thập đồ đạc đi ra cửa, thấy phòng ngủ đối diện không sáng đèn, người nọ hẳn là không ở. Trong lòng có đáp án, vẫn là gõ gõ cửa mang tính tượng chưng, như dự đoán, cũng không nhận được bất cứ hồi âm gì.

Loại thời điểm này, không phải đang đóng phim, thì là ở phòng cắt nối biên tập, dù mới vào đoàn phim mấy ngày, cô cũng đã có thể nắm chắc hoạt động của người đàn ông.

Trên đường gặp được mấy nhân viên khuôn vác đạo cụ, Lục Nhĩ Nhã cũng không hỏi, trực tiếp đi theo sau người ta, quả nhiên đã tìm tới nơi quay phim.

Chu Hoài Dịch không ở, ngược lại Mạnh Duy Đình và Lăng Phỉ đang chuẩn bị cho cảnh sau, bên cạnh hai người vây quanh một đống người, vừa là dặm thêm phấn vừa giữ nguyên kiểu tóc, không hề gây trở ngại hai người nói chuyện trời đất.

Lăng Phỉ người này, quả nhiên là phái hành động!

Hoàn toàn không nhận ra lúc ở phòng hóa trang, cùng cô thẹn thẹn thùng thùng nói đến người nọ, giờ phút này giống như bạn bè quen biết nhiều năm, cùng người ta nói về đề tài bình thường. Thỉnh thoảng trêu ghẹo vài câu, không dấu vết mà làm nũng, thu lại hào quang mạnh mẽ trên người, nhìn qua, cũng vẫn xứng đôi.

Mạnh Duy Đình vốn là người dễ dàng thân cận, Lăng Phỉ nói mấy câu, dù có buồn cười hay không, cũng vuốt đầu phối hợp cười ha ha.

Nữ chính muốn cùng nam hai ở bên nhau trong bộ phim này, nghĩ đến vẫn rất thú vị.

Thấy bầu không khí của người ta còn rất tốt, Lục Nhĩ Nhã cũng không tính tiến lên chào hỏi, để tránh làm bóng đèn. Bước chân xoay chuyển, đi về hướng ngược lại.

Phòng cắt nối biên tập cách đây không xa, rẽ mấy cái, lại đi mấy trăm mét, đến hành lang dài cuối cùng, đã có thể nhìn thấy tấm biển viết mấy chữ này.

Nhưng nếu đối mặt với nhiều người như vậy, gọi Chu ảnh đế ra, lại ở trước mắt bao người, rời đi cùng với anh, là cái vấn đề lớn.

Đứng ở cửa chần chờ hồi lâu, cánh tay nâng lên lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên……

Lặp lại vài lần, thở một hơi thật sâu, vẫn đánh bạo gõ hai cái. Không để cô đợi lâu, đã có người tới mở cửa, người tới dường như có quan hệ rất tốt với Chu Hoài Dịch, huýt sáo một tiếng, quay đầu hướng vào trong: “Anh Dịch, Nhĩ Nhã cô nương tìm.”

Rồi sau đó lại nhìn về phía cô, hứng thú bừng bừng hỏi: “Cô muốn vào ngồi chút không? Nếu cảm thấy bất tiện, mấy người chúng tôi có thể tránh đi một chút.”

“Không cần không cần, chúng tôi sắp đi rồi.” vẫy tay từ chối lời đề nghị không đứng đắn của người kia, vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, vừa rồi cô, dùng từ “Chúng tôi” như vậy, tuy rằng cũng là lời nói thật, nhưng luôn cảm thấy…… Có chút ái muội.

Quả nhiên, người đàn ông mặc quần áo thoải mái dựa vào cạnh cửa, ánh mắt mang theo bát quái, tìm tòi nghiên cứu mà quan sát hai mắt cô: “Các cô?”

“A…… Tôi muốn mời đạo diễn Chu ăn cơm.” Nói đến mức này, vẫn giải thích rõ ràng hơn chút, “Đạo diễn Chu đã giúp tôi rất nhiều, về lý nên mời anh ấy ăn bữa cơm để báo đáp.”

Người đàn ông không tán đồng mà lắc đầu: “Không không không, Nhĩ Nhã cô nương, loại thời điểm này, nên lấy thân báo đáp, ăn cơm gì đó, quá không có thành ý.”

“……” Người làm nghệ thuật các anh, đều phóng khoáng như vậy sao?

Người đàn ông còn muốn góp mấy câu “góp ý”, bị Chu ảnh đế  cầm áo khoác đi ra đá một cái: “Cút trở về làm việc!”

Bẹp miệng lầm bầm vài câu, trừng mắt nhìn Chu Hoài Dịch một cái, người đàn ông không đứng đắn hùng hùng hổ hổ xoay người trở lại vào phòng, để lại Chu ảnh đế vẻ mặt thản nhiên cùng Lục Nhĩ Nhã còn chưa hồi phục tinh thần.

Chu Hoài Dịch đóng cửa lại, đứng trước mặt cô, nhìn cô gái rõ ràng bị sốc một chút, cong môi cười cười: “Anh ta trước giờ nói chuyện không biết nặng nhẹ, không cần xem là thật, đi thôi.”

Nói xong, cũng mặc kệ cô có phản ứng gì, vắt áo khoác trên tay, đút tay vào túi, đi trước cô. Lục Nhĩ Nhã vội vàng đuổi theo, lại không dám đi song song cùng người kia, bảo trì khoảng cách một hai bước, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Phòng cắt nối biên tập có cánh cửa nhỏ, có thể trực tiếp thông đến bãi đỗ xe. Đi theo Chu Hoài Dịch ra cửa nhỏ, xuống mấy bậc cầu thang, là có thể nhìn thấy xe thể thao màu trắng của Đàm Lâm.

Lại lái xe của người đại diện tiên sinh, có phải không tốt lắm không?

Không đợi cô nghĩ nhiều, nam thần thân sĩ* đã mở cửa bên ghế lái ra, ánh mắt ý bảo cô ngồi lên xe, Lục Nhĩ Nhã từ trước đến nay là thân thể phản ứng nhanh hơn não, còn chưa suy nghĩ rõ ràng vấn đề vừa rồi, người đã ngồi vào trong.

(*): người có địa vị tiếng tăm.

Quán ăn ở ngay cạnh thành phố điện ảnh, ra khỏi thành phố điện ảnh, lại đi qua hai con phố, là có thể nhìn biển hiệu của Ý Kỳ.

Có không ít nghệ sĩ đến đây ăn cơm, thường có paparazzi ngồi rình sẵn trước cửa. Chu Hoài Dịch cố tình lái xe qua nhà hàng, đến một bãi đỗ xe nhỏ ẩn nấp dưới tầng hầm thì dừng lại.

“Nơi này là?” Nhìn qua cửa sổ xe, Lục Nhĩ Nhã nhìn thấy trên sân không lớn dừng đủ loại siêu xe kiểu dáng khác nhau. Ánh đèn nơi này lờ mờ, cũng không giống bãi đỗ xe thông thường, làm sao có thể hấp dẫn nhiều chủ siêu xe như vậy?

Tắt động cơ xe, Chu Hoài Dịch cởi đai an toàn: “Là Ý Kì chuẩn bị cho nghệ sĩ đó, ngăn ra một chút, ít nhất sẽ không bị chụp.”

“Như vậy à.” Cùng cởi đai an toàn, Lục Nhĩ Nhã không đợi người đàn ông vòng qua bên này mở cửa cho mình, tự mình mở, lanh lẹ xuống xe.

Thật là bất cẩn, nói muốn mời người ta ăn cơm, lại không suy xét đến việc bị người khác chụp được, vẫn là người ta nghĩ chu đáo. Nếu hai người bọn họ đơn độc đi ăn cơm, bị chụp lại, vậy thật đúng là có lý cũng nói không rõ.

Chu Hoài Dịch hiển nhiên đã tới rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ mà dẫn dắt cô đi vào lối cửa sau, người phục vụ chờ ở cửa sau nhìn thấy anh, lập tức khom lưng chào hỏi: “Chu tiên sinh! Mời lên lầu.”

“Phòng 204, dẫn đường đi.”

Người phục vụ khó hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Không đi chỗ cũ sao?”

“Không, hôm nay đi cùng bạn.”

Nghe anh nói như vậy, người phục vụ mới nhìn thấy cô gái đằng sau, nhanh trí gật gật đầu: “Vâng, hai vị đi theo tôi.”

Từ những lời nói này không khó để đoán ra, Chu Hoài Dịch là khách quen của nhà hàng này, này cũng rất tốt, ít nhất chứng minh nơi này có đồ ăn anh thích. Lúc bắt đầu chọn địa điểm ăn cơm còn lo lắng sẽ không hợp khẩu vị anh, hiện tại có thể yên tâm.

Dẫn bọn họ đi đến phòng, lại tiến vào hai người phục vụ, một người phụ trách gọi cơm một người phụ trách đưa đồ ăn nhẹ và nước lọc trước bữa ăn.

Thực đơn có hai phần, Chu Hoài Dịch nhìn thoáng qua, liền khép thực đơn lại: “Em gọi đi.”

Lục Nhĩ Nhã mê mang liếc nhìn anh: “Không hay lắm? Đã nói muốn mời anh ăn cơm, đương nhiên phải ăn món anh thích.”

“Gọi món em thích là được, ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị.”

Anh sợ cô không mời nổi? Cho nên mới để cô gọi món, không nói rõ ra, sợ cô xấu hổ, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, gọi món cô thích, tương đương với gọi món trong phạm vi cô có thể chi trả.

Trong lòng Lục Nhĩ Nhã ấm áp, cũng chưa nói cái gì, quả thực cầm thực đơn nghiêm túc chọn lựa: “Đại khái cứ vậy đi, không đủ chúng tôi lại gọi thêm.”

“Vâng, hai vị vui lòng đợi một chút, chúng tôi đi chuẩn bị ngay.”

“Ừm.”

Người phục vụ đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, ngón tay dài của Chu Hoài Dịch gõ nhẹ lên mặt bàn, yên lặng nhìn cô vài giây, mới nhàn nhạt mở miệng: “Không phải để em gọi món em thích sao?”

“Mời anh ăn cơm, nào có đạo lý gọi món mình thích?” Vừa mới lưu loát gọi một đống đồ ăn, đều là món Chu Hoài Dịch thích.

Anh thích ăn cái gì, đã sớm bị truyền thông truyền ra, làm fans thâm niên, cô rõ như lòng bàn tay.

“Mọi chuyện đều giải quyết rồi?” Dựa ra phía sau, Chu Hoài Dịch thay đổi tư thế thoải mái một chút, đầu gác trên lưng ghế, thoáng nghiêng đầu nhìn cô.

Lục Nhĩ Nhã tự giác kéo tay người đàn ông đang rũ một bên, nhẹ nhàng ấn lên: “Ừm, buổi sáng lúc đóng phim, em trai em gọi điện đến, nói nhà họ Trương đã trả lại tiền, cũng xin lỗi, còn phải cảm ơn anh, nếu không phải anh nói, phỏng chừng lại uổng phí một khoản tiền.”

Chu Hoài Dịch nhắm hai mắt, làm dịu mắt: “Chỉ dựa vào tôi, quả thật không giải quyết được.”

“Ừm? Vậy là mời người khác giúp đỡ sao?”

“Ừ.”

Lục Nhĩ Nhã đi đến phía bên kia, nhấn tay trái cho người kia: “Vậy hay là anh cho em phương thức liên hệ với người kia, em mời người đó ăn bữa cơm.”

Chu Hoài Dịch khẽ cười một tiếng: “Không cần, tôi thay em cảm ơn rồi.”

“Vậy tiện nói cho em người đó là ai không?”

“Không tiện.”

“……” Trả lời như vậy, thật đúng là ngoài ý muốn, Lục Nhĩ Nhã sờ sờ chóp mũi, “Vậy được rồi.”

Cửa phòng bị gõ vang, theo sau đó là âm thanh của người phục vụ, Lục Nhĩ Nhã trở lại vị trí ngồi của mình, Chu Hoài Dịch lên tiếng để người ta đi vào.

Gọi có chút nhiều, nhưng ngoài salad rau dưa ra, những đồ ăn khác, quả thật đáng đồng tiền, hai người muốn ăn hết những thứ này, vẫn là dư dả.

Lúc ăn cơm, Chu Hoài Dịch dường như có thói quen không nói chuyện, gia quy nhà họ Lục, cũng là như vậy —— ăn không nói, ngủ không nói. Nếu đối phương đã không nói gì, thì cô vừa vặn cũng không cần tìm đề tài để nói.