-----------------Pov Sakura----------------
Tôi... đã đánh rớt đi cái cây cung. Nó vỡ tan thành từng hạt sáng. Có phải đó là phép ảo ảnh? Thế thì... [Divine Eyes]. K...không. Không thể. Hai người đang đứng trước mặt tôi (chừng 1500m) đáng lẽ đã yên nghỉ tại Virginia rồi. Họ không thể... n...nào...
"Cô sẽ sớm được gặp lại hai người quan trọng nhất của cô sớm thôi..."
Đó là những gì mà ông thần đó nói với tôi. Ý ông ta nói là như thế ư? Không, không, không!!!
"ĐỪNG CÓ LẤY NGƯỜI THÂN CỦA TA RA ĐÙA!!!!" (Sakura)
Và tôi lôi thanh kiếm [Takemikazuchi] ra. Đối với nhà Yamaguchi, *nhất kỹ nguỵ thương, nhị kỹ tất sát* là điều tuyệt đối. Không ai có thể đỡ đòn này mà không ít nhất bị thương. Nhưng nếu là chúng nó là thật thì có thể lắm.
"Yaaaaaaaaaaaaaa....!!!!!!!!" (Sakura)
Và tôi dùng toàn lực vung cây kiếm vào người hai đứa nhỏ.
----------------Pov Kurumi----------------
"Onii-sama, mẹ vẫn chưa thừa nhận rằng ta vẫn còn sống. Chắc chỉ còn có cách đó thôi."
Tôi nói với anh ấy. Trong giới kiếm thuật của gia tộc Yamiguchi có một câu nói rất nổi tiếng trong giới kiếm thuật: "Nhất kỹ nguỵ thương, nhị kỹ tất sát." Nó có nghĩa là: đòn thứ nhất chỉ là một hư ảnh, khiến cho kẻ địch bất động. Đòn thứ hai chính là đòn sát thủ thực sự. Bằng cách chém kiếm với một tốc độ không tưởng, các kiếm sư kiệt xuất của nhà Yamiguchi đã có thể tạo nên một kiếm pháp độc đáo như thế.
Nhưng không phải là không có cách đối phó. Ông ngoại và cha của tôi cũng là những kiếm sư tài năng của gia tộc như mẹ, mặc dù ba tôi tập kiếm có hơi trễ. Họ đã phát triển một kỹ thuật riêng để chế áp chiêu thức độc nhất của gia tộc.
Và họ đã dạy cho chúng tôi cái kỹ thuật đó. Khắc tinh của "Nhị thức đoạt mạng" của gia tộc Yamiguchi: "Nhất thức GurenToku". Do tên của ba và ông ngoại của chúng tôi ghép lại.
Bà ấy vẫn cứ lao tới. Thanh kiếm đen lưỡi đỏ đã được bao phủ trong hắc hoả. Bà ấy lao qua quãng đường 1,5 km nhanh đến 1 cách đáng kinh ngạc. Thanh kiếm giơ cao lên quá đầu. Và khi đến gần, chém xuống, kéo theo ngọn lửa bay ở phía sau lưỡi kiếm. Các binh lính hai bên đều reo lên để cổ vũ cho vị anh hùng của họ. Và rồi khoảng khắc đó đã tới.
*keng!!!* Một tiếng động rền vang nổi lên. Và cũng như mọi khi, xung quanh khói bụi mù mịt. Không còn ai dám nói lên tiếng động nào cả.
-------------------Pov 3rd------------------
Khoảng chừng 10 phút sau, khói bụi đã tan. Trong khoảng chừng đó, hai đội quân đã tiếng đến gần nhau một khoảng cách đáng kể.
"N-nhìn kìa." (một người lính Assylum nói)
"C-cái...cái gì đang diễn ra thế này?" (Một người lính Famine)
...
..
.
Họ bất ngờ khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Vị thánh nữ của họ đang ôm lấy hai anh hùng của Assylum. Điều mà họ nghe được còn khiến cho họ bất ngờ hơn.
Không, điều mà họ nghe được không khiến họ bất ngờ, mà là bị shock mới đúng. Họ shock nặng. Họ không thể nào tin rằng trên đời này lại có một sự trùng hợp như thế. Cứ như nữ thần Artermis đang đùa giỡn với họ.
Vâng, đến lúc này thì ai cũng đã biết: ba người họ chính là ba mẹ con.
"KHỐỐỐNNN KHIIIẾẾẾPPP!!! CON ĐIẾM KIA, ĐỨNG DẬY VÀ GIẾT BỌN CHÚNG NGAY ĐI CHỨ!!!" (Vua ml)
"Cái gì?" (Sakura)
"TA BẢO LÀ NGƯỜI HÃY GIẾT CHÚNG NGAY LẬP TỨC!!! THÁNH NỮ CỦA FAMINE, TA RA LỆNH CHO NGƯƠI GIẾT HAI KẺ GIẢ MẠO ĐÓ NGAY LẬP TỨC!!!"
Nhưng có một người mẹ nào lại nhẫn tâm đi giết những đứa con mình đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày? Điều mà tên khốn này yêu cầu là một thứ đến quỷ dữ cũng sẽ không làm. Hắn đã đưa ra một yêu cầu ghê tởm đến mức đến quân lính của hắn cũng phải nhăn mặt, nhắm mắt lại. Hắn đã qua khỏi lằn ranh giữa một kẻ bình thường và một kẻ ít kỷ đến mức tâm thần.
Nhưng vị thánh nữ vẫn quỳ ở đó, cô ấy hiên ngang từ chối mệnh lệnh sai trái đó, trong khi vẫn ôm lấy hai đứa nhỏ. Cô ấy nói:
"Ta từ chối. Ta, từ giây phúc này sẽ không nhận mệnh lệnh từ ngươi nữa. Với lại, từ đầu, ta đã không phải là vị thánh nữ của Famine rồi. Ngươi nói nhiều vô ích."(Sakura)
"Ngươi... ngươi dám..." (vua thất bại)
"Còn các người, các ngươi sẵn sàng hi sinh vô ích vì một kẻ tàn bạo như thế ư? Tuy ta chỉ mới đến đây có hai ngày, nhưng khi đối chiếu với những gì xung quanh, vị vua của các ngươi là một kẻ không xứng đáng!"(Sakura)
Và rồi, tên thất bại đó không thể giữ được bình tĩnh nữa, hắn lao ngựa đến chỗ vị thánh nữ, rút thanh kiếm được trí rất kỳ công đó ra.
Hắn đang tức đến sôi máu, hắn đang tức đến muốn tra tấn cái con điếm không tuân lệnh kia, hắn phải tra tấn, phải hãm hiếp phải phanh thây nó, cho nó một cái chết đau đớn nhất có thể. Con điếm đó dám sỉ nhục hắn, dám không tuân lệnh hắn. Một con điếm không biết tuân lệnh thì nên đi chết thôi.
Hắn cười một cách man rợ, hắn phi ngựa đến. Nhưng... (còn nhớ chap trước nó đã đạp phải mìn chớ?) Một, rồi hai người lính của Famine đã lao lên, cầm cây giáo của mình xiên thẳng qua người hắn.
"Không được làm phiền buổi tụ hợp của thánh nữ và các con của ngài ấy!"
"Ngươi, một tên bạo chúa như ngươi không đáng để đưa lên làm vua!"
"Arrrrrgggg!!!! Các...ngươi dám... NGƯỜI ĐÂU? GIẾT CHÚNG!!!" (Thất bại)
Và bất thình lình, một mũi tên bay đến từ hàng thứ hai của quân đội Famine, cắm thẳng vào tim của tên thất bại đó.
----------------------------------------------
Một lúc sau, quân lính của Assylum từ cánh thứ hai cuối cùng cũng đã tới. Họ ngạc nhiên khi thấy toàn bộ 80000 lính của Famine đang quỳ xuống dưới John. Phía sau cậu là ba người con gái. Một là Esfir, hai là Kurumi. Còn người còn lại thì là lần đầu tiên họ thấy.
"Ok, toàn bộ phi đội hãy quay về căn cứ trước, hôm nay không có đánh nhau rồi." (Command Aircraft)
"Thế à, thực sự là rất tốn nhiên liệu khi chỉ bay trình diễn đấy." (Phi công 1)
"Thế à, vậy lát nữa về đến bao cậu một chầu thì sao?"
"Ấy tôi nữa chứ!"
"Đừng có mơ!"
"Hahahaha!"
...
Và ngày hôm đó, diện tích lãnh thổ của Asylum chính thức được mở rộng thêm 10 triệu km^2. Dân số thêm vào khoảng 5,5 triệu người. Chiến dịch Overtake đã thành công ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng đối với hai vị anh hùng của Assylum, đó không phải làm thứ làm họ vui nhất.
----------------------------------------------
Còn nữa, cứ từ từ lót dép mà hóng nhá😆