Cuộc thi Châu Á – Thái Bình Dương có truyền hình trực tiếp trên mạng, đây chỉ là trận nhỏ, người tham dự không nhiều nên cũng không có đông người chú ý, nhưng trưa hôm qua không biết là ai mở thread phát live ở tieba Thủy Mộc Thanh Hoa, post lên mấy tấm hình robot đại sát ở hiện trường.

Cảnh Chu Tư Việt đeo kính bảo vệ làm việc với robot được người ta chụp lại, post lên tieba bắt đầu một hồi điên loạn.

Bỗng chốc các cô gái bắt đầu để ý đến nam sinh này.

“Đã học hai năm rồi mà vẫn không biết có nhân vật như thế.”

“Chắc là khoa máy tính rồi, hồi trước có nghe bạn học nói, ở khoa máy tính khóa 2006 có một nam sinh rất tuấn tú, khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại.”

“Sao năm nay Đổng Chính Phi của viện nghiên cứu liên ngành* không tham gia nhỉ? Không phải cậu ta mới được nhận huy chương vàng đấy à?”

(*Viện Khoa học Thông tin Liên ngành là một viện nghiên cứu tại Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, tiến hành nghiên cứu liên ngành về khoa học máy tính và vật lý lượng tử.)

“Chỉ là một cuộc thi vòng loại rẻ rách mà bọn mày nâng lên trời vậy, hàng top của viện nghiên cứu liên ngành mà còn thèm đi tranh giải loại này à, Đổng thần không đi là đúng.”

“Chu Tư Việt khiêm tốn lắm, cậu ấy luôn nghiên cứu robot thôi, Đổng thần không có ở đây thì cũng đừng đem ra so sánh chứ?”

“May mà có xem qua thiết kế của cậu ta rồi, cũng coi là thiên tài đấy, nhìn mãi không dời mắt nổi, dĩ nhiên Đổng thần cũng không tệ rồi, số người nghiên cứu robot ở khoa máy tính đâu có ít, đừng vừa có người xuất hiện là lại kéo Đổng thần ra so sánh.”

“Việc khác thì không nói, nhưng chưa gì đã thấy đẹp trai hơn Đổng thần gấp ba lần rồi đấy.”

Một khi người ta đã được chú ý thì xuất hiện rất nhiều bình luận lộn xộn, bạn học Tiểu Trương ôm điện thoại bỗng hiểu ra trước kia lão đại khiên tốn như vậy là đúng. Cũng may, phần lớn vẫn là khen ngợi, chỉ một hai bình luận hâm mộ ghen tị không đáng tính vào đâu.

Còn đọc tới mức hưng phấn kích động.

Chu Tư Việt bước xuống đài, bạn học Tiểu Trương ôm điện thoại vây đến, hưng phấn nói: “Ấy lão đại lão đại, trên tieba đang thảo luận về cậu này.”

Thật ra lúc mới đến, bốn người trong phòng bảo lấy điểm số quyết định vai vế, cũng chỉ để bình thường gọi cho tiện thôi, hồi đó Chu Tư Việt không thích nói chuyện, người lại âm trầm, khiến người khác có cảm giác như đại ca một cách khó hiểu, hơn nữa cậu lại còn là sinh viên duy nhất được tuyển thẳng, thế là thuận miệng gọi lão đại suốt mấy năm.

Có lúc bản thân Chu Tư Việt cũng khó hiểu.

Cũng không để ý đến Tiểu Trương nói gì, cậu mở miệng hỏi: “Đinh Tiễn đâu?”

Bạn học Tiểu Trương ngẩn người, đang mải đắm chìm trong tieba nên không kịp phản ứng đây là tên bạn gái của cậu, cứ a a nửa buổi.

Chu Tư Việt nói: “Bạn gái tôi!”

Trong nháy mắt bạn học Tiểu Trương lập tức tỉnh ngộ, âm thầm quay đầu lại nhìn, cũng cảm thấy kỳ lạ, “Đúng nha, vừa nãy còn ở đây mà?” Nghĩ một lúc lại nói: “Chắc là đi vệ sinh rồi, tôi nói với cậu này, trên tieba mọi người đều đang —— “

Chu Tư Việt nhíu mày, đẩy cậu ta ra, không hề có hứng thú với đề tài của cậu ta. Cậu cầm điện thoại đi ra bên ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Đinh Tiễn.

Chợt vấp phải một cô gái ở đối diện, Chu Tư Việt phải phép đỡ người, một tay cầm điện thoại thấp giọng xin lỗi, “Xin lỗi.”

Trong giọng nói lại càng có phần gấp gáp.

Cô gái xấu hổ đáp, “Không sao.”

Vừa ngẩng đầu lên thì người ta đã đi ra cửa rồi, bèn quay đầu đi trong mất mát, bạn thân đi bên cạnh khoác vai cô ấy, không kiềm chế nổi cảm thán, “Cậu này đẹp trai thật đấy.”



Chu Tư Việt đi ra cửa, cúi đầu nhìn điện thoại, có lẽ người kia bị cậu gọi điện phiền quá nên gửi tin nhắn tới.

“Tớ đang ở với Sa Địch, khỏi lo.”

Một tin nhắn này nhìn thì rất thái bình, nhưng cũng chỉ có cậu mới biết được sóng lớn mãnh liệt ẩn đằng sau đấy, bất đắc dĩ vò đầu trả lời: “Vậy, tối gặp nhé?”

Bên kia trả lời rất nhanh, “Tối gặp.”

Tranh giải xong là tối hôm đó có buổi họp mặt bạn cấp hai, trùng hợp mấy người đi học ở vùng khác đều về trong kỳ nghỉ đông, cho nên có nửa lớp đến.

Chu Tư Việt đi cùng Lưu Tiểu Phong.

Hai người vừa thi đấu xong, dù hôm nay Lưu Tiểu Phong thua nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng, đây mới là khí phách giữa đàn ông với nhau, dù thua nhưng như thắng, trên đường đi, cả hai còn thảo luận về thuật toán và kết cấu nữa.

Lưu Tiểu Phong thích nghiên cứu sâu, Chu Tư Việt kiên nhẫn giảng giải, hàn huyên một đường cho đến khách sạn.

Hai người bọn họ vừa vào cửa thì người đã đến đủ, các bạn nữ vốn đang ngồi yên bỗng xôn xao, Khổng Sa Địch liếc Đinh Tiễn, tối nay cô nàng cũng bét nhè quá rồi, càng không rảnh mà lo cho Đinh Tiễn, chỉ dặn cô để ý xem, đừng để người khác nhân cơ hội.

Đinh Tiễn biết cô ấy nói đến ai.

Còn không phải là Dương Thuần Tử ngồi cạnh cô à?

Nhưng Đinh Tiễn cảm thấy, nếu hai người họ có qua lại thì đã sớm qua lại từ lâu rồi, cần gì phải chờ hôm nay.

Khổng Sa Địch nói, “Có vài người chỉ thích chen vào chỗ trống thôi.”

Lớp trưởng rất biết giải quyết, giơ cao ly lên hét to, la hét bắt hai người họ tự phạt một ly trước.

Chu Tư Việt quét mắt một vòng, Đinh Tiễn ngồi giữa đám con gái bình tĩnh nhìn cậu, được lắm, không giữ chỗ cho cậu, vẫn còn đang giận.

Bỗng lớp trưởng nhìn hai người này nói: “Nghe nói hai cậu vừa đi thi về, được lắm đấy Lưu Tiểu Phong, bây giờ cũng đã có thể tranh tài với Tư Việt của chúng ta rồi, bất kể thế nào thì hai người vẫn cứ làm ly trước đi đã.”

Lưu Tiểu Phong ngốc nghếch gãi đầu cười, Chu Tư Việt cười nhạt nâng ly, sảng khoái uống hết.

Lớp trưởng tán thưởng: “Gọn lắm.”

Sau đó lại thúc giục Lưu Tiểu Phong, “Ông cụ non ơi, đừng có nhăn mặt nhăn mày vậy chứ.”

Lưu Tiểu Phong đỏ mặt y hệt cô dâu mới gả, thẹn thùng uống nửa ly rượu, lớp trưởng tinh mắt chỉ ra, “Nè, đừng có để dư chứ, uống sạch uống sạch đi —— đây chính là thành quả lao động của nhân dân đấy.”

Có người cười nhạo, “Bây giờ lớp trưởng nói giọng quan rồi nhỉ.”

Chu Tư Việt kéo ghế ra ngồi xuống, đức hạnh của những người đang ngồi đây thế nào đều biết cả, cậu không nói nhiều, cũng không chịu nổi nam sinh bên cạnh trò chuyện với cậu, cậu lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, lười biếng dựa vào ghế, có hỏi tất đáp, rất hiền.

Suy cho cùng thì đã chẳng còn là đám con nít cấp ba như trước nữa, tiêu chuẩn trong câu nói cũng lớn hơn.

Chu Tư Việt rất ít tiếp lời, chỉ phối hợp cười cười.

Một đám người đang ăn uống hàn huyên tới nửa thì Tống Tử Kỳ đến.

Lớp trưởng trêu: “Đến rồi đến rồi, phi công đến rồi.”

Nhưng bọn họ không biết Tống Tử Kỳ bị cấm bay, đây là đề tài cấm kỵ, vất vả lắm tâm trạng mới bình ổn lại sau lần cấm bay đấy, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ đâm vào chỗ đau của người khác, cậu im lặng kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Chu Tư Việt.

Lớp trưởng nói: “Cậu tự phạt trước ba ly đi.”

Tống Tử Kỳ rất dứt khoát, cầm ly rượu lên uống hết ba ly vào bụng.

Lớp trưởng: “Thẳng thắn lắm! Nào, mình lại kính cậu ba ly.”

Tống Tử Kỳ rất dứt khoát, lại ngửa cổ dốc hết ba ly.

“Đủ rồi!” Khổng Sa Địch nãy giờ im lặng không nói lời nào đột nhiên vỗ bàn cái “rầm”.

Bàn tay cầm ly của Tống Tử Kỳ cứng đờ, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Khổng Sa Địch cúi đầu, yên lặng mấy giây, hít một hơi rồi lại ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tống Tử Kỳ, mặt lạnh tanh cầm ly rượu đến, “Nào, muốn uống rượu phải không, tớ uống với cậu!”

Gặp lại người xưa, nào tả nổi tâm tình.

Tất cả không một ai lên tiếng.

Chuyện liên quan đến việc này, bạn học trong lớp ít nhiều cũng nghe được một ít, còn về phần sau đó, có lẽ không nghe được hết nhưng cũng biết một hai, nghe nói Tống Tử Kỳ vì thi phi công mà chia tay với Khổng Sa Địch.

Nhìn tình hình trước mắt này, xem ra vẫn còn quan hệ ——

Có nam sinh thử trêu chọc, “Tửu lượng của nữ vương nhà mình không tệ đâu, nào, để mình uống một ly với cậu.”

Khổng Sa Địch lơ đẹp cậu ta: “Tôi muốn uống với Tống Tử Kỳ.”

Nam sinh cứng mặt thôi cười, cắn răng thầm nghĩ, dù gì năm đó ông đây cũng từng thích cô, vậy mà cô không nể mặt chút nào, cố chấp đến thế, đáng đời hèn gì Tống Tử Kỳ không để ý đến cô.

Tống Tử Kỳ siết ly, một tay chống lên đầu gối, cúi đầu không lên tiếng.

Mắt thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, lớp trưởng cũng hậm hực không dám nói tiếp.

Không nói gì cũng không động đũa, cả một phòng đầy khách khứa, chỉ có bàn bên này là gượng gạo nhất.

“Sa Địch, để mình uống với cậu.”

Bỗng Dương Thuần Tử nói.

Khổng Sa Địch cười nhạt: “Cậu có thể đại diện cho Tống Tử Kỳ à?”

Cô nàng bướng bỉnh ngang ngược, ai ai cũng biết tính khí của Khổng Sa Địch, Tống Tử Kỳ mà không uống với cô ấy thì tối nay sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Chu Tư Việt dựa vào ghế, một tay đặt trên bàn, lần sờ ly của mình, nhìn sang Tống Tử Kỳ rồi cuối cùng cũng lên tiếng, “Đừng làm khó cậu ta nữa, hay để tôi uống với cậu?”

Khổng Sa Địch nhìn Đinh Tiễn, cười hỏi: “Cậu bảo tôi uống à?”

Đinh Tiễn quét mắt nhìn Chu Tư Việt, đưa tay kéo váy của cô ấy, muốn nói rằng, Sa Địch đừng làm quá lên nữa, nể mặt nhau chút đi.

Bỗng hai mắt Khổng Sa Địch đỏ lên, “Ngay cả cậu cũng muốn khuyên tớ hả?”

Đinh Tiễn không nỡ lòng nữa, từ từ buông tay ra, quay đầu đi.

Những người khác không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Đinh Tiễn thì biết.

Tống Tử Kỳ vì trốn cô mà không nghe điện thoại, ẩn QQ, tin nhắn cũng chỉ trả lời một tin, bảo Khổng Sa Địch vĩnh viễn đừng tìm cậu ta nữa, còn nói dối cô mình đã có bạn gái.

Có hay không có, chẳng lẽ cô không nhận ra?

Trông cậu ta như vậy giống đang yêu nhau tha thiết ư?

Khổng Sa Địch không hiểu nổi, không phải bị cấm bay năm năm thôi sao? Có gì quá đáng đâu? Cần gì phải tránh cô như tránh ôn thần vậy.

Sợ!

Sợ quá đi!

Khổng Sa Địch uống nhiều, lúc rót rượu đến tay cũng run lên, cô giơ ly rượu, nói với tất cả mọi người đang ngồi đây: “Nào, tôi kính mọi người một ly trước.”

Trước kia khi cô ấy nói chuyện cũng luôn có phần uy hiếp, từ nhỏ chính là tiểu công chúa được cưng chiều trưởng thành.

Tất cả mọi người đều nghe lời giơ ly lên, ngoại trừ Tống Tử Kỳ, Chu Tư Việt và Đinh Tiễn.

Khổng Sa Địch nhìn quanh một vòng, mắt mơ màng say, đầu tiên là dừng lại ở Chu Tư Việt, khẽ híp mắt để lộ tia nguy hiểm.

Cô ngửa cổ uống hết rượu trong ly, một hơi cạn sạch.

Đến đi, để bão táp lớn hơn nữa đi, tối nay ai dám cản cô thì kẻ ấy là đồ chó chết!