Lúc Khổng Sa Địch tìm được Tống Tử Kỳ thì Tống Tử Kỳ mới về đến nhà, đang lấy chìa khóa ra mở cửa, chợt cậu trông thấy một cô gái ngồi trên nền đất, lập tức sửng sốt, chìa khóa trong tay kêu leng keng đánh thức cô gái, cô ngẩng đầu, khi gương mặt ấy xuất hiện trước mắt cậu, Tống Tử Kỳ còn tưởng mình uống nhiều sinh ảo giác, sau đó mới ngớ ra mình chỉ ra ngoài đi dạo, không hề uống rượu.

Trong con hẻm nhỏ vẫn là ánh đèn đường khi tối khi sáng đấy, hắt lên gương mặt kiều diễm của Khổng Sa Địch.

Có chớp mắt cậu thất thần, tựa như quay về thời cấp ba, trong mùa đông cô gái mặc váy ngắn trốn trong hẻm chờ cậu, có lúc cậu sẽ nấp sau tường nhìn, trước khi cậu chưa xuất hiện, nha đầu này đâu thấy lạnh, nhưng khi cậu vừa xuất hiện là cô lập tức run lên, sau đó nhào vào ngực cậu.

Mỗi một cảnh cậu đều nhớ rất rõ.

Khổng Sa Địch từ từ đứng dậy, thấp giọng gọi cậu: “Tống Tử Kỳ.”

Cậu do dự không đáp.

Nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, “Sao cậu lại đến đây.”

Từ ngày cậu đi Nam Hàng thì cả hai chưa từng gặp lại nhau lần nào, lúc ở thành đô Khổng Sa Địch luôn nghĩ, làm sao cậu ấy có thể tuyệt tình chia tay như vậy được? Đâu phải cô không để cậu đi thi phi công đâu, chỉ vì giận dỗi nên cô mới nói chia tay, sao cậu có thể kiên quyết dứt khoát như vậy được, tại sao cậu nỡ?

Tối muộn ở Bắc Kinh khá lạnh, nhưng cô chịu được lạnh, để lộ đôi chân cũng không thấy lạnh chút nào.

Khổng Sa Địch không kìm được bật khóc, nhào vào lòng cậu khóc toáng, thút tha thút thít ngắt quãng nói ra được bốn chữ.

Tống Tử Kỳ nghe rất rõ.

Tớ rất nhớ cậu.

Cô gái ôm cổ cậu, chôn trước ngực cậu, hai tay Tống Tử Kỳ rũ bên người căng cứng, đầu hơi ngẩng lên, ráng kiềm chế, yết hầu lên xuống, “Về đi.”

Khổng Sa Địch túm lấy cổ áo cậu, chùi nước mắt nước mũi nói: “Tớ không đuổi kịp máy bay rồi.”

Tống Tử Kỳ cúi đầu nhìn cô, “Vì không đuổi kịp máy bay nên cậu mới khóc à.”

“Cậu đang đùa tớ đấy hả?”

Tống Tử Kỳ ngoảnh mặt đi, lấy lại vẻ nghiêm nghị, “Sa Địch, nghe lời, về đi.”

Khổng Sa Địch buông cậu ra, đứng thẳng trước mặt cậu, lúc này mới giương mắt đánh giá cậu, một năm qua, cậu gầy đi rất nhiều, xương lông mày cộm rõ lên hẳn so với trước, “Tớ đã nghe nói rồi.”

Ánh mắt Tống Tử Kỳ lạnh đi.

“Nên cậu đến để an ủi tớ?”

Cô vội lắc đầu, “Tớ đến là để…”

Cô đến để làm gì?

Để cầu hòa?

Từ nhỏ đã quen làm mưa làm gió, có bao giờ cầu hòa với người ta đâu? Nhưng ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, cậu không hề có ý định giảng hòa, trước đây lúc bắt đầu hẹn hò rõ ràng là cậu dụ dỗ cô từng bước một, dựa vào đâu cậu nói muốn là muốn nói không cần là không cần chứ.

Khổng Sa Địch rất tức, nhưng khổ là vào lúc này bản thân đang ở thế hạ phong, khiến cô rất sầu não.

“Tớ đến tìm cậu để đòi tiền.”

Nghĩ một hồi rồi cô nói.

Tống Tử Kỳ nhìn cô với vẻ khó hiểu, “Bao nhiêu?”

“Một cái hôn một trăm tệ, tự cậu tính đi, lúc trước hôn tớ mấy lần rồi.”

Làm sao có thể tính rõ đây.



Thượng uyển Thanh Hoa, tọa lạc ở hướng Tây Bắc của thủ đô, lưng tựa núi Yến ngắm ngọc tuyền tháp ảnh, gần Di Hòa kế Viên Minh cùng Cố Viên*.

(*Đây là đoạn mở đầu trong bài “Thanh Hoa phú”.)

Kỳ thực hai chữ hẹn hò luôn khiến ta tràn đầy khao khát với tương lai, đặc biệt lời này còn được chính miệng Chu Tư Việt nói ra, Đinh Tiễn bị cậu kéo vào lòng, ngẩng đầu nhìn cậu, “Không phải cậu nói không hẹn hò à?”

Chung quanh người qua đường lui tới thường xuyên, chợt có người đưa mắt nhìn hai người họ, không khác gì đang nhìn một đôi tình nhân.

Chu Tư Việt cúi đầu nhìn cô.

Lúc cô mới đến cậu vẫn chưa chuẩn bị xong, người vốn cứ tưởng đang ở nước ngoài lại bất chợt nhảy đến trước mặt mình, từng tấc vuông trong lòng cậu đều rối cả lên, cậu đã lập kế hoạch sinh hoạt một người xong xuôi hết rồi, không hề có phần của cô, mọi kế hoạch liên quan đến cậu, đều không liên quan gì với cô.

Xa cách một năm, một lần nữa cô lại đứng trước mặt cậu, cậu nhanh chóng tính toán một lượt kế hoạch mấy năm nay, vẫn không có không gian của cô, không có thời gian hẹn hò, cũng không làm nổi bạn trai hoàn mỹ, bỏ một năm, cô đã thay đổi, mà cậu cũng đã chẳng còn là Chu Tư Việt của ngày xưa.

Tài sản, địa vị cũng thay đổi đến long trời lở đất.

Nay tính lại, cô bám dính cũng chặt thật đấy, cứ có kẽ hở là sẽ chen vào, từng chút một lấp đầy cuộc sống của cậu.

Chuyện của Tô Bách Tòng thì có gì đáng để kích thích cậu, thứ làm cậu bị kích thích thật sự đấy chính là sự thay đổi của cô.

Thời gian không gian đầy đủ, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả đều ổn thỏa, chúng thần quay về vị trí cũ.

Mỗi dây thần kinh của cô đều nối liền với cậu.

Vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ lúc nãy ở trong phòng bao, dáng vẻ bảo vệ cậu của cô đã chạm đến cậu, đáy lòng bình tĩnh mênh mang nổi gợn sóng, mỗi dây thần kinh đều như đang nhắc nhở cậu, mày còn chờ cái gì nữa?

Thế là, cậu kéo người đến, nói với cô, mình muốn hẹn hò cùng cô.

Yêu đi yêu đi, ai không yêu kẻ đó là đồ con cún.

Yêu kiểu gì đây?

Hợp thì đến, không hợp thì tan? Hay là kiểu có thể về nhà ra mắt bố mẹ? Hay là tình yêu chóng vánh theo thời đại, không cần quanh co trực tiếp vào thẳng, lấy dục vọng làm chính? Hay là cặp đôi tinh thần thanh tâm quả dục?

Đinh Tiễn chia sẻ mấy hình thức hẹn hò với Chu Tư Việt, cho ngài lựa chọn.

Chu Tư Việt liếc mắt, nói: “Bố mẹ cậu hay bố mẹ tôi thì chúng ta cũng đều gặp cả rồi, trực tiếp vào thẳng đi.”

A piii.

“Khổng Sa Địch nói không sai mà, con trai chẳng ai tốt cả.”

“Con gái cũng toàn nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Tuy nói vậy, nhưng đôi tình nhân Chu Thị* yêu nhau một tháng cũng chỉ dừng lại ở mức độ nắm tay, Đinh Tiễn chợt nhớ ra Chu Tư Việt từng nói thích cô làm phản.

(*Ý chỉ Chu Tư Việt và Đinh Tiễn.)

Đinh Tiễn nhắn tin cho Khổng Sa Địch, “Làm thế nào để thỏa mãn tâm tính phản nghịch của con trai?”

Khổng Sa Địch trả lời: “Cuồng dã, lẳng lơ.”

“Cậu là nói ở phương diện nào?”

Khổng Sa Địch: “Trên giường.”

“Chu Tư Việt không thích kiểu đó đâu.”

Khổng Sa Địch lại trả lời: “Đàn ông càng lạnh lùng cấm dục thì trong xương tủy càng biến thái, cậu tưởng con trai thời nay là Liễu Hạ Huệ* hết à? Cậu tưởng cậu ta không xem AV chắc, chẳng qua ngoài miệng nói thế thôi, im im vậy chứ từ cấp ba đã xem rồi đấy.”

(*Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử, dù ôm phụ nữ nhưng vẫn không nổi tà tâm.)

Tim Đinh Tiễn đột nhiên nhảy thót, “Sao cậu biết!”

Khổng Sa Địch lại trả lời: “Tống Tử Kỳ nói cho tớ đấy, lại còn cả ba người cùng xem, xem của Sora Aoi chứ ai.”

Đinh Tiễn không cách nào mường tượng nổi cảnh Chu Tư Việt xem AV, vậy là dứt khoát đổi đề tài: “Cậu với Tống Tử Kỳ sao rồi?”

“Từ bỏ rồi.”

“Cái vẻ khẩu thị tâm phi của cậu sắp trào ra khỏi màn hình rồi đấy.”

“Ây da, cậu không thể để tớ ngụy trang là từ bỏ được hả? Tớ quyết định rồi, tốt nghiệp xong tớ sẽ đến công ty hàng không của cậu ta nộp hồ sơ làm nữ tiếp viên hàng không, không phải cậu ta bị cấm bay à, vậy tớ bay trước cậu ta, cho cậu ta tức chết!!”

“Chúc cậu thành công.” Sau đó quay sang gửi tin nhắn cho Chu Tư Việt, “Anh em của cậu thảm rồi.”

Khi ấy Chu Tư Việt đang ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Diệp.

Giáo sư Diệp mới từ Đài Loan về, đem theo một xấp lớn tài liệu cho cậu tham khảo, cầm trên tay bản vẽ của Chu Tư Việt mới xong mấy ngày trước, đặt lên bàn chỉ, ” Mục quán tính gia tốc góc của bộ phần đầu hình như có vấn đề, em lấy về xem lại đi.”

Chu Tư Việt đang hàn bảng dây diện, ngẩng đầu liếc qua giáo sư Diệp một cái rồi lại cúi người ngang hàng với mặt bàn, tính toán góc độ, mở ra xem lại lần nữa, sau đó tháo kính bảo vệ mắt xuống đặt trên bàn, thấp giọng hỏi: ” Em đã giải phương trình robot của khớp xoay 6 trục lần trước rồi, cũng đã điều chỉnh hai hệ số D12, đo lường hai lần, số liệu không có vấn đề.”

Giáo sư Diệp ngạc nhiên nhìn cậu, “Nhanh thế sao?”

Chu Tư Việt cúi đầu dọn đồ, đúng lúc điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Đinh Tiễn, cậu nhìn qua rồi cho vào túi áo blouse, nói với giáo sư Diệp, “Vâng, gần đây rảnh quá nên em khảo sát lại tất cả số liệu.”

Giáo sư Diệp gật đầu, “Robocon sắp bắt đầu rồi, những chuyện khác tạm gác qua một bên đã.”

Robocon tổ chức vào ngày 5/4 năm sau, nhưng đối với chu kỳ của một robot mà nói thì rất ngắn, vì sau khi kết thúc một cuộc thi là phải lập tức đưa ra bản thiết kế mới cho cuộc thi sang năm.

Gần đây Chu Tư Việt bề bộn nhiều việc, bận tới nỗi không có thời gian gặp Đinh Tiễn, bên giáo sư Diệp lại không ngừng đưa số liệu khảo sát và mã chương trình cho cậu.

Chu Tư Việt vừa trả lời tin nhắn của Đinh Tiễn, vừa thấp giọng đáp vâng.

“Sao đấy?”

Bên kia trả lời còn nhanh hơn, điện thoại vừa được đặt xuống thì đã lại rung lên, “Sa Địch nói tốt nghiệp xong sẽ đi làm nữ tiếp viên hàng không.”

“Chẳng qua là vừa nghĩ ra nên nói vậy thôi, bình thường.”

Diệp Từ Lâm hiểu rất rõ Chu Tư Việt, chứng kiến cậu trưởng thành từ nhỏ, không chuyện gì là có thể thoát khỏi ánh mắt của ông, thấy cậu cúi đầu bấm điện thoại, ông ho khan, “Lại là cô bé kia hả?”

Chu Tư Việt ngẩng đầu nhìn ông, điện thoại bỏ ở trên bàn, lại lần nữa đeo kính bảo vệ mắt vào, ngồi trên ghế, nghiêng đầu tổng hợp lại các giá trị dữ liệu.

“Vâng.”

Diệp Từ Lâm nói: “Sao con bé lại vào Thanh Hoa?”

“Thầy hỏi lạ.” Cậu cười: “Thì thi vào thôi.”

“Ơ hay cái thằng này, thầy thuận miệng hỏi cũng không được hả? Có điều có chuyện này, thầy phải nhắc nhở em.”

Chu Tư Việt ngẩng đầu, ngũ quan của chàng trai khi đeo kính an toàn còn đẹp hơn ngày thường, môi khẽ mím, không bộc lộ biểu cảm.

“Gì ạ?”

“Yêu thì yêu, nhưng đừng làm lỡ việc hợp tác với Xích Mã.”

Diệp Từ Lâm nhìn cậu nói.



Đinh Tiễn đang chuẩn bị cho lần làm phản, điên cuồng đi shopping với Từ Sa Sa một buổi chiều, mua một túi mỹ phẩm dưỡng da với mấy bộ váy, váy dài váy ngắn có đủ, lúc ở cửa hàng Đinh Tiễn mặc thử cảm thấy không tệ, nhưng đến khi về mặc thì lại thấy chẳng hợp lắm.

Buổi tối có hẹn với Chu Tư Việt rồi, cô nên mặc bộ nào cho hợp đây?

Đợi đến khi cô thử hết tất cả váy thì trời đã tối.

Điện thoại trên bàn rung lên.

“Đến rồi.” —— Chu.

Đinh Tiễn cởi bộ váy dài trên người ra, chọn váy jean chữ A kèm áo tay ngắn màu trắng, lại thả tóc xuống, đánh một lớp phấn nhạt, bôi một lớp son dưỡng, đứng trước gương mím môi một cái.

Thật ra vóc dáng cô rất đẹp, trước lồi sau vểnh chỗ cần có đều có, bụng phẳng lì không chút thịt thừa, ngoại trừ hơi lùn ra thì khá xinh xắn, làn da xỉn màu đã được cô chăm sóc trong một năm học lại, trở nên trắng bóc như trứng gà, tóc đen xõa tung sau lưng.

Ba người nhìn cô xoay một vòng, một lúc lâu sau, cùng la lên ——

“Đệch!”

“Đệch!”

“Đệch!”

Lại một tiếng.

“Đủ phản lắm!”

“Đủ phản lắm!”

“Đủ phản lắm!”