“Trên đất toàn đồng xu, thế nhưng tôi chỉ ngẩng đầu nhìn mỗi trăng sáng.”* —— Lưu Du.

(*Ý của câu này là không biết quý trọng thứ hiện có trước mắt, mà lại theo đuổi thứ viển vong.)

—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”

Tuần đầu tiên sau ngày khai giảng, không có nhiều tiết lắm, đến thứ sáu đa phần sinh viên đều ra ngoài ăn rồi quay lại tiếp tục lên lớp tự học, hoặc ra ngoài lướt net.

Ở gần đấy có một quán net, tất cả bọn con trai đều đang gào thét chơi đánh DOTA, cứ đến cuối tuần là lại rủ rê ba bốn cậu bạn đến quán net cùng đi đánh, nghe nói còn có giải đấu liên minh giữa các đội ở các trường đại học nữa.

Đinh Tiễn vốn định cơm nước xong sẽ đến thư viện gặm sách, trước đó vừa nhận sách vở tài liệu, đại số tuyến tính, logic toán học, lập trình, cô phải sớm quyết định.

Nơi chân trời u ám, một rặng mây đỏ lơ lửng trên bầu trời, bóng dáng của ba thiếu niên kia dần biến mất sau màn mây, bất chợt Đinh Tiễn dừng bước.

Bạn cùng phòng Từ Sa Sa nghi hoặc quay sang nhìn cô, “Sao thế?”

Đinh Tiễn hoàn hồn, liếc nhìn Từ Sa Sa, nói: “Hay là cậu đi ăn trước đi, mình phải ra ngoài một chuyến.”

Từ Sa Sa đến từ một trấn nhỏ ở phía Nam, tính cách có phần hướng nội, lúc nói chuyện đều nhỏ giọng dịu dàng, có nhiều ý tưởng, giữa đôi lông mày cũng toát lên vẻ điển hình của con gái phương Nam, cô ấy nhìn vào mắt Đinh Tiễn. không nói gì mà chỉ gật đầu đáp được.

Hai người cùng phòng kia đang giảm cân, chỉ còn lại mỗi Từ Sa Sa một mình đến phòng ăn, Đinh Tiễn đứng tại chỗ đợi cô ấy đi khuất, rồi lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài trường.

Thứ sáu quán net rất đong người, lúc Đinh Tiễn vào thì đang ở ‘giờ cao điểm’, đa số toàn là con trai hét hò ầm ĩ, phả thẳng vào mặt là mùi mồ hôi khó ngửi, bên tai toàn tiếng click chuột gõ phím đua nhau vang lên, còn cả mấy tiếng mắng chửi. Ba người Nguyên Phóng cũng không tới sớm, chỉ còn lại ba chỗ ngồi ở ngay sát cửa.

“Janna, Janna* lên đi, mẹ nó, bố treo máy rồi, mày nấp ở đó làm gì hả! Đm.”

(*Janna là chúa tuyết, một vị tướng mạnh nhất trong DOTA.)

“Bà nó chứ, lão Nguyên mày đừng có cản trở nữa, bị người ta dẫn trước rồi kìa, mau ra tiếp sức đi, không thể cứ để Tư Việt solo được!!!!”

Vừa hét xong, nhân vật của Nguyên Phóng bỗng tối đi, nằm sấp xuống đất, cậu ta ném chuột đi, ảo não xoa mặt: “Em sai rồi anh ơi, anh lợi hại quá.”

Người ngồi giữa chẳng hề nói một câu nào, im lặng thành thạo điều khiển con chuột, ngón tay gõ lạch cạch lên bàn phím, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính. Nguyên Phóng chết chưa được lâu thì Tào Văn Tuấn cũng anh dũng hy sinh, chỉ còn lại mỗi Chu Tư Việt và một đồng bạn khác đang chém giết từng giây từng phút, hai người vừa chờ sống lại vừa căng thẳng dán mắt vào máy tính Chu Tư Việt.

“Giao chiến rồi giao chiến rồi, mẹ kiếp.”

“Lên thẳng luôn đi.”

Bên tai rất om sòm, nhưng Chu Tư Việt đeo headphone nên không quan tâm, chỉ nhíu mày không nói câu nào, tay điều khiển dứt khoát.

Cho tới một giây trước khi Nguyên Phóng sống lại, bỗng trên màn hình xuất hiện một con chữ, tiếp đó dần dà phóng lớn, thắng rồi, Nguyên Phóng hoàn toàn bái phục, dựng ngón cái với Chu Tư Việt: “Mày trâu bò thật đấy, lại một ván solo nữa rồi.”

Chu Tư Việt quay lưng về phía cô nên Đinh Tiễn không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cậu thả lỏng dựa ra sau ghế, nếu là lúc trước, nhất định cậu sẽ cười nhạo ra mặt nói với Nguyên Phóng: “Đúng vậy.”

Còn bây giờ, có lẽ cũng chỉ cười lạnh, không hứng thú với gì cả.

Tào Văn Tuấn đeo headphone vào: “Lại nào.”

Chu Tư Việt liền đổ người về phía trước, ngón tay dài điều chỉnh vị trí micro, đội headphone vào lại lần nữa, tay gõ lên bàn phím, đợi hình ảnh chuyển sang giao diện matchmaking*, sau đó cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm rồi đợi trò chơi bắt đầu.

(* Chế độ Matchmaking rating trong DOTA được xây dựng với mục đích tạo ra những trận đấu cân bằng và có trình độ tương đương giữa cả hai đội.)

Bỗng Nguyên Phóng đứng lên, “Đợi tí, tao đi mua nước.”

Đinh Tiễn giật mình, vội chạy ra khỏi cửa đi xuống dưới lầu.

Nguyên Phóng ra ngoài quầy mua nước, bất chợt đuôi mắt liếc thấy một bóng lưng quen thuộc, thế là ngờ vực nhìn ra ngoài cửa thêm mấy lần, nhưng ở cửa đã không có bóng dáng một ai, chỉ còn lại rèm cửa trong suốt màu vàng lay động.

Quay về chỗ, Nguyên Phóng vừa nhét tiền vào túi, vừa nói với hai người họ: “Hình như tao vừa thấy một người.”

Tào Văn Tuấn nói: “Ai vậy?”

Nguyên Phóng đeo headphone vào, nói: “Thì là em Tiểu Đinh đấy đấy.”

Chu Tư Việt quay đầu lại theo bản năng, quét mắt một vòng như không thấy ai, bình tĩnh quay lại.

Tào Văn Tuần nghệch mặt ra, rốt cuộc cũng nhớ ra em Tiểu Đinh là ai, bèn cười với Nguyên Phóng: “Không phải chứ Nguyên Phóng, mày thật sự có ý với người ta đấy à? Thế nên mới thấy ảo giác hả?”

Nguyên Phóng cũng cảm thấy nghi ngờ, không đến nỗi có ảo giác chứ, chẳng lẽ mình thích tiểu nha đầu kia thật à? Rồi lại nghiêng đầu nhìn Chu Tư Việt ngồi cạnh, phiền muộn thở dài.

Cho đến tận mười một giờ tối, mấy người bọn họ đã rệu rã tinh thần, Nguyên Phóng không nhịn nổi nữa chạy thẳng đến nhà vệ sinh, mới vừa xách quần đi ra thì bị một tiếng “anh Nguyên Phóng” đầy êm ái dọa sợ suýt nữa tè ra quần. Ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một cô gái đứng dựa vào tường, nở nụ cười ngọt ngào duyên dáng với mình, cậu ta lại phải đưa tay vỗ ngực lấy lại bình tĩnh: “Dọa chết tôi, em Tiểu Đinh này, em ở đây làm gì?”

“Em đến chép ít tài liệu.”

Lúc này mũi Nguyên Phóng lại đột nhiên mất linh, “Trong trường có phòng máy đấy, em không đến đó mà chạy ra quán net chép làm gì.”

Đinh Tiễn cười không đáp, “Mấy anh vẫn chưa đi à?”

Nguyên Phóng cúi đầu rửa tay, cũng không ngẩng đầu: “Hỏi anh hay hỏi người đó?”

Đinh Tiễn chợt nhớ lúc trước Từ Sa Sa có nhắc đến một đàn anh năm hai, thế là từ từ thôi cười, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Nguyên Phóng, chậm rãi bước từng bước một ép lại gần cậu ta.

Cô đột nhiên lại gần như thế đã dọa sợ Nguyên Phóng, tóc gáy sau lưng dựng đứng cả lên, bất giác lùi về sau một bước, cho đến khi hai tay bị ép chống lên thành lavabo, mới lắp ba lắp bắp nói: “Em… Đừng có kích động, cũng chỉ có mấy người bọn anh biết chuyện này thôi, chủ yếu là Tư Việt, mọi người đều tò mò, nếu không, cũng không có ai lan truyền… “

Đinh Tiễn đứng yên cách xa cậu ta hai bước, ánh mắt ngập nước nhìn cậu ta, mềm giọng nói: “Anh Nguyên Phóng à, em có chuyện này muốn nhờ anh.”

Âm thanh ấy dịu dàng đến thế, Nguyên Phóng nghe mà sau lưng mềm ra, nhắm hai mắt: “Nói thử nghe nào.”

Đinh Tiễn cười hiền, sau đó bắt đầu nghiêm túc thêu dệt câu chuyện tình yêu từ nhỏ hai thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên rồi vì hiểu lầm mà chia tay,  cảm động thê lương biết bao, khiến Nguyên Phóng sửng sốt, đầu toàn câu hỏi, nhưng khi liên tưởng đến biểu hiện trước đó của Chu Tư Việt, lại cảm thấy hình như đúng là có chuyện như thế.

“Hèn gì cậu ta lạnh lùng với con gái như thế, thì ra là bị thương vì tình, lúc nào cũng buồn bực không vui, thế mà bọn con gái lúc nào cũng thích dáng vẻ đó của cậu ta.”

Nguyên Phóng cảm thấy cuối cùng nghi ngờ của mình về Chu Tư Việt trong suốt một năm qua đã rõ ràng, dường như biết được bí mật động trời gì đấy, suy nghĩ tưởng động tình vớ vẩn với Đinh Tiễn lúc trước đã hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại tò mò: “Vậy em định làm thế nào?”

Đinh Tiễn thuận miệng nói: “Dĩ nhiên là tha thứ cho anh ấy rồi.”

Nguyên Phóng cảm động tới mức suýt thì khóc: “Nói mà làm anh đây cũng muốn yêu đương quá, được rồi, anh biết rồi, sau này em có gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói, có cần anh cho em số của cậu ta không, có chuyện gì em cứ gửi tin nhắn cho cậu ta là được.”

Đinh Tiễn lắc đầu, việc này không nằm trong kế hoạch của cô, cô sẽ để Chu Tư Việt chủ động tới lấy số của cô.

“Anh cho em số của anh đi.”

Nguyên Phóng sảng khoái đáp, đọc một chuỗi số ra, Đinh Tiễn nhẩm nhớ một lần trong đầu, đưa túi McDonald’s trên tay cho cậu ta, “Buổi tối đừng chơi khuya quá, cái này cho các anh chia nhau ăn đấy, đồ cay là cho anh với anh Tào, còn anh ấy không ăn cay.”

Đinh Tiễn hệt như một bà mẹ, dặn dò đôi câu phải về phòng sớm rồi ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho ai biết, bao gồm cả Chu Tư Việt, Nguyên Phóng ngờ nghệch gật đầu như giã tỏi, lúc ấy mới yên lòng đi ra từ cửa sau.

Nguyên Phóng xách túi McDonald’s về, qua cửa sổ nhìn bóng lưng gầy nhỏ của tiểu cô nương dần biến mất trong đêm, im lặng thở dài: “Nếu mình có ai một lòng với mình như thế thì cần gì cày ngày cày đêm ở quán net nữa!”

Lúc về lại chỗ, Nguyên Phóng đặt đồ lên bán, Chu Tư Việt nhìn một cái, ánh mắt lại lần nữa quay về trò chơi, Tào Văn Tuấn lại lơ đãng nói: “Mày còn đến cả McDonald’s à.”

Giờ đây trong lòng Nguyên Phóng vừa hâm mộ lại ghen tị, tức giận nói: “Hai đứa mày đói thì tự lấy ăn đi, đừng khách khí, Tư Việt, mày cầm đi.”

Chu Tư Việt còn chẳng thèm lật mí mắt: “Cám ơn, không đói bụng.”

“Không được, mày nhất định phải ăn, tao còn cố tình gọi phần không cay cho mày đấy.”

“…”

Lúc này Chu Tư Việt mới nghi ngờ nhìn sang Nguyên Phóng, thật ra giữa con trái với nhau sẽ không để ý đến chi tiết này, ai ăn cay ai không ăn cay, hơn nữa bình thường lúc đi ăn cùng đám lão Tào cũng không đặc biệt nhấn mạnh là mình không ăn cay, bản thân gọi ra không ăn là được.

Đúng lúc vừa xong ván nữa, Tào Văn Tuấn bèn đưa tay cầm cắn một miếng, nín cười nói: “Sao tao có cảm giác… Nguyên Phóng, mày muốn cong à.”

Vừa dứt lời, khóe miệng Chu Tư Việt giật giật, ném headphone xuống đứng dậy, ngồi cả một đêm, cổ đã mỏi nhừ, cậu vung tay rồi rời đi.

“Mày đi hả?”

Nguyên Phóng gọi với ở sau lưng.

“Vệ sinh.”

Cả đêm không nói mấy câu nên có phần giọng trầm khàn.

——

Đinh Tiễn nhận được tin nhắn của Nguyên Phóng khi vừa tắm xong đi ra, Đinh Tiễn đặt trên bàn rung hai cái.

Có một tin nhắn chưa đọc.

“Em Tiểu Đinh, bọn anh về phòng rồi.”

“Cám ơn anh Nguyên.”

Vừa đặt Đinh Tiễn xuống thì lại có thêm tin nhắn nữa.

“Đúng rồi em Tiểu Đinh, anh nhiều chuyện hỏi một câu, rốt cuộc em và Chu Tư Việt vì hiểu lầm gì mà chia tay thế?”

Đinh Tiễn nhìn điện thoại chằm chằm, khẽ mím môi, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu lên đỉnh đầu cô, ánh trăng trong suốt, tóc vẫn còn ướt đang nhỏ nước xuống, cô không chớp mắt, nhanh chóng bấm điện thoại trả lời.

Bấm lạch cạch cả một đoạn dài, kết quả Nguyên Phóng lại gửi thêm tin nữa, “Thôi vậy, em không nói cũng không sao, em ngủ sớm đi, haiz.”

Đinh Tiễn bèn xóa hết chữ đi, trả lời ——

“Anh Nguyên Phóng, cám ơn anh.”

“Anh cảm thấy có lẽ Tư Việt chưa quên em đâu, thật ra lúc trước cậu ta toàn ở bên ngoài với một người bạn thân, suốt thời gian dài không về phòng, nhưng sau khi em đến, cậu ta đã dọn về lại rồi.”