Thời tiết mùa đông giá rét, bên ngoài cuồng phong gào thét, gió rét lạnh lẽo rít gào ngoài cửa sổ, cách lớp thủy tinh cũng có thể cảm giác được lạnh lẽo bên ngoài.
 
Giang Nguyệt rụt đầu, cằm giấu dưới lớp bông quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt.
 
Trên hàng lông mi dài còn vương nước, Giang Nguyệt nhỏ giọng ngáp một cái, lại cuốn quàng cổ lại.
 
Hôm qua nửa đêm gần sáng cô mới ngủ, đầu bây giờ vẫn đang choáng váng nặng nề, không tỉnh táo lắm.
 
Lạnh lẽo bên ngoài khiến người ta sợ hãi, trong xe lại mở thiết bị sưởi ấm, ấm áp dễ chịu càng khiến Giang Nguyệt buồn ngủ hơn.
 
Cái đầu nhỏ tựa trên cửa sổ xe, mí mắt dính vào nhau.
 
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, người bên cạnh đã dần chìm vào mộng đẹp. Lục Chu nghiêng người liếc qua, khóe môi khẽ nhếch, tay vừa nhấc đến giữa không trung lại bỗng dưng thu về.
 
Sợ đánh thức cô gái.
 
Đến khi xe lái vào gara tầng hầm, Giang Nguyệt mới chậm rãi tỉnh lại, mắt hạnh ánh hơi nước.
 
Đập vào mi mắt là hầm để xe quen thuộc của công ty nhà mình, Giang Nguyệt bỗng dưng kéo căng hai mi, vẻ mặt không tin nổi.
 
Vừa muốn quay đầu hỏi người bên cạnh thì thấy Lục Chu đột nhiên đứng dậy, động tác hai người xảy ra đồng thời, Giang Nguyệt quay đầu trong nháy mắt, môi đỏ chợt sượt qua vành tai người đàn ông.
 
Cảm giác như có như không.
 
Sắc mặt Giang Nguyệt khẽ giật mình, cả người c**ng cứng không dám di chuyển lung tung, chỉ là hơi thu cằm lại.
 
Phát hiện ra động tác nhỏ của vật nhỏ, ý cười nơi khóe mắt Lục Chu càng sâu, chỉ là không hiện trên mặt.
 
Ngón tay thon dài vượt qua thân thể Giang Nguyệt.
 
“Cụp.” Tiếng mở khóa dây an toàn phía dưới cô.
 
Hai người sát lại rất gần, hô hấp giao thoa.
 
Hô hấp Giang Nguyệt gấp gáp, vành tai bắt đầu phiếm hồng.
 
Trong chốc lát đối diện với đôi mắt cười như không cười của Lục Chu, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, vội vã quay đầu “Xoạch” Một tiếng mở cửa xe vang lên, chạy trối chết.
 
Hình như còn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp người đàn ông sau lưng cô.
 
Đáng tiếc chưa đi được mấy bước, cô lại bị người bắt lại một lần nữa.
 
Lục Chu mạnh mẽ giam người vào trong ngực, một tay anh ôm eo nhỏ cô gái, không nhanh không chậm đi về phía cửa thang máy.

 
Thang máy là thang máy riêng của Giang Ngộ, tất nhiên không có những người khác.
 
Cho đến khi thang máy lên tầng cao nhất, sắc mặt Giang Nguyệt cuối cùng cũng khôi phục như thường, chỉ là lúc nhìn thấy những người khác trong văn phòng, lại bắt đầu phiếm hồng lần nữa.
 
“Anh, anh thả em ra...”
 
Phát hiện ánh mắt lạ thường rơi trên mặt mình, Giang Nguyệt giãy dụa, muốn tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, ngược lại bị Lục Chu ôm chặt hơn.
 
Kẻ cầm đầu chẳng những không buông ra, ngược lại muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
 
Lục Chu giống như đang trấn an vỗ đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Ngoan một chút.”
 
Anh cười cười, hạ giọng hết sức, lại gần tai cô gái: “Đừng cọ lung tung.”
 
Giang Nguyệt: “...”
 
Đám người cuối cùng tiến phòng vào văn phòng Lục Chu, gần như nửa công ty đều biết Lục Chu đưa phụ nữ tới, chỉ có điều vì trước đó Giang Nguyệt chưa từng xuất hiện ở công ty, cho nên mọi người cũng không biết thân phận cô.
 
Văn phòng Lục Chu nửa kín nửa hở, vừa vào cửa Lục Chu liền buông người ra chậm rãi kéo màn cửa lên, ngăn cách hoàn toàn ánh mắt của đám bát quái ngoài cửa.
 
Trước kia đây là văn phòng Giang Ngộ, sau khi ông xảy ra chuyện, Lục Chu chuyển đến.
 
Văn phòng vẫn còn bộ dạng lúc cha còn ở, Giang Nguyệt ngước nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào đồ ăn vặt trên góc bàn bên cạnh.
 
Đó là đồ ăn vặt bình thường cô thích ăn, không ngờ Lục Chu ngay cả cái này cũng chuẩn bị.
 
Nghĩ đến đây hoang mang trên mặt Giang Nguyệt càng sâu, không nhìn thấu suy nghĩ Lục Chu.
 
Người đàn ông đã kéo rèm cửa lên hoàn toàn, thấy Lục Chu từng bước một đi về phía mình, Giang Nguyệt nhích sang bên cạnh một cái theo bản năng.
 
Nhưng vẫn không ngăn được sự mạnh mẽ của người đàn ông.
 
Anh cúi đầu, cánh tay dài vươn tới nhốt Giang Nguyệt lại hoàn toàn.
 
Hơi thở mát lạnh trên người đàn ông truyền tới, chóp mũi Giang Nguyệt nhíu một cái, nhíu mày không nói.
 
Hai người sát lại rất gần, gần như không cần ngẩng đầu Giang Nguyệt cũng có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của người đàn ông.
 
Cô quay đầu một chút, nhìn thấy Lục Chu càng ngày càng gần mình, chóp mũi đối diện chóp mũi.
 
Lông mày Giang Nguyệt càng nhíu chặt hơn.
 
Nhìn thấy bên môi người đàn ông cười mỉm, anh hơi cúi đầu, lúc môi mỏng sượt qua vành tai cô, đột nhiên truyền đến một tiếng “soạt” ở cửa.

 
Ba người đồng thời sửng sốt.
 
Lục Chu quay đầu, nhìn thấy đứng ở cửa là một cô gái xa lạ, có lẽ là vừa mới vào công ty không lâu, trên mặt cô gái còn có sự non nớt chưa thoát khỏi trường học.
 
“Xin, xin lỗi.”
 
Cả người thực tập sinh cứng đờ, cô bị cấp trên sai đưa văn kiện tới, không ngỡ sẽ gặp một màn này.
 
Giấy tờ bay toán loạn đầy đất.
 
Sắc mặt thực tập căng thẳng, thân thể run rẩy nhặt từng cái lên, đứng cạnh cửa không giám nói lời nào.
 
Sắc mặt Lục Chu không vui, vừa định nổi giận thì nhìn thấy cô gái dưới thân đột nhiên giật tay áo mình, lại quay đầu nói với người đối diện ở cửa: “Có chuyện gì không.”
 
“Lục, Lục tổng.” Thực tập sinh nơm nớp lo sợ ôm văn kiện đi tới, mắt nhìn thẳng đặt văn kiện một bên góc bàn, giọng nói run rẩy nói “Quản lý Trần nói...Cái này cần ngài ký tên.”
 
Cô ấp úng nói hết lời, chờ hồi lâu không thấy Lục Chu trả lời, thực tập sinh lặng lẽ nhấc mắt lên, đúng lúc nhìn thấy dung nhan Giang Nguyệt.
 
Lúc Lục Chu ôm người lên bọn họ đều nhìn thấy, chỉ là Lục Chu bảo vệ quá kín, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
 
Lúc này nhìn thấy người thật, thực tập sinh chợt sững sờ, quên cả cúi đầu.
 
Lục Chu nhàn nhạt lướt qua một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Biết rồi.”
 
Thực tập sinh vẫn không có động tĩnh như cũ.
 
Sắc mặt Lục Chu trầm xuống, ánh mắt rơi trên mặt thực tập sinh, lặp lại: “Cô có thể đi rồi.”
 
“Xin, xin lỗi.”
 
Thực tập sinh lảo đảo rời khỏi văn phòng, tiện thể kéo cửa thủy tinh lên lần nữa, lúc đóng cửa lại còn nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến từ bên trong.
 
Là giọng nói cô gái vừa rồi.
 
“Anh dọa cô ấy rồi,”
 
Âm thanh còn sót lại bị ngăn cách sau cánh cửa, thực tập sinh vuốt ngực thở dài nhẹ nhõm, lúc trở lại chỗ ngồi, thân thể còn đang run rẩy.
 
“Cậu không sau chứ.” Bạn tốt ngồi đối diện thấy, tốt bụng hỏi một câu.
 

“Vừa rồi tớ...đi qua Quỷ Môn quan một lần.”
 
Bạn tốt ngẩn người, nghi ngờ nhìn cô một cái: “Đây là...cậu sinh con à.”
 
Thực tập sinh: “...” 
 
Thấy không ai chú ý tới động tĩnh bên này của họ, bạn tốt dứt khoát dời ghế tới, tò mò nói: “Mau nói với tớ một chút, cô bạn gái nhỏ của Lục tổng có đẹp không.”
 
Thủ đoạn Lục Chu cũng không tính là cao minh lỗi lạc, nhưng mà tranh quyền đoạt vị tầng trên cao, người bình thường phía dưới không có hứng thú.
 
Cảm thấy hứng thú duy nhất là quan hệ Lục Chu và Giang gia.
 
“Ai da cậu nói xem, Lục tổng có giống nam chính trong tiểu thuyết không.”
 
“Là cái gì?” Thực tập sinh tò mò.
 
“Chính là loại...tiểu thuyết ‘Cửu cung cách’.” Bạn tốt khoa tay múa chân “Nhân vật nam chính vì gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ đổi họ thành họ Tiềm vào trong nhà kẻ thù, vui vẻ cưới con gái kẻ thù, làm con rể trong nhà,”
 
“Chờ lúc thời cơ chín muồi, hắn liền tranh quyền đoạt vị báo thù vì cha, lại một cước đá văng con gái kẻ thù, cố ý đưa những người phụ nữ khác về nhà qua đêm trước mặt cô ta.”
 
“Hơn nữa nữa còn muốn loại một đêm bảy lần một lần bảy đêm kia, cửa phòng nhất định không đóng, cách âm trong nhà không tốt, nhất định phải khiến nữ chính nghe thấy âm thanh bọn họ ân ân a an.”
 
Thực tập sinh “A” một tiếng, không thể tin nói: “Vậy hôm nay...”
 
Bạn tốt khẽ xì một tiếng: “Chắc là sinh viên, ta thấy tuổi tác cô ta chưa được bao nhiêu, ngược lại toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu.”
 
Cô chớp mắt, nói: “Tuổi còn quá trẻ nếu không phải có loại quan hệ đó với Lục tổng...”
 
“Quan hệ gì.”
 
“Đương nhiên là quan hệ thân thể...”
 
Lời còn chưa dứt, phía sau bạn tốt đột nhiên cứng đờ, cô mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt quay đầu, nhìn về người phụ nữ không biết xuất hiện đâu ra phía sau.
 
Trăm miệng một lời cùng thực tập sinh: “Cô là ai.”
 
...
 
Thu Tử không ngờ lần đầu tiên mình tới công ty Lục Chu lại nghe thấy chuyện thế này.
 
Bại bởi Giang Nguyệt cô vẫn tâm phục khẩu phục nhưng dựa vào cái gì một kẻ bán thân thể cũng có thể vượt qua tình nghĩa của mình và Lục Chu.
 
Lúc Thu Tử nổi giận đùng đùng chạy tới văn phòng Lục Chu, quả nhiên thấy một cô gái đắp chăn, tư thế lười biếng nằm trên ghế salon, trong tay còn có một ly cà phê bốc hơi nóng.
 
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Nguyệt lười biếng nhấc mi mắt, nhìn Thu Tử một cái, nghi ngờ nói: “Cô là ai.”
 
Cô khép tập thơ trong tay lại, thoáng ngồi thẳng thân thể.
 
Thu Tử thấy bộ dáng lười biếng này của cô ta, càng thêm tức giận. Cô cười lạnh một tiếng, hai tay vòng trước ngực đứng ở cửa: “Cô thật sự là không biết xấu hổ!”
 

Giang Nguyệt: “...”
 
Thu Tử tức giận không kiềm chế được: “Tuổi còn nhỏ không học hành cho tốt mà lại đi l@m tình nhân cho người khác.”
 
Cô ta lướt qua hàng hiệu trên người Giang Nguyệt, trào phúng cong môi: “Thế nào, được người khác bao nuôi. Như vậy sao cô còn đắc ý được, còn có liêm sỉ hay không!”
 
Vừa mới nói xong, phía nhau đột nhiên có thêm giọng nói một người đàn ông.
 
“Thu tiểu thư đang nói ai.”
 
Lục Chu cười lạnh một tiếng, cất bước lớn đi vào cửa, anh vừa xong việc, không ngờ vừa về đến thì nhìn tháy Thu Tử đứng trong phòng làm việc của mình chửi Giang Nguyệt ầm lên.
 
Còn cô gái trên ghế salon quả nhiên không kịp phản ứng, vẻ mặt dại ra nhìn người phụ nữ không xuất hiện trước mặt mình không biết ở đâu ra.
 
Lục Chu gần như không hề đề cập đến người phụ nữ nào ở nước ngoài, cho nên tất nhiên Giang Nguyệt không nhận ra Thu Tử.
 
Thấy bộ dáng bị hù dọa của Giang Nguyệt, sắc mặt Lục Chu càng thêm khó coi, anh cúi đầu ôm cô gái vào trong lòng, nói với người phụ nữ đứng ở cửa.
 
“Chúng tôi đúng là quan hệ đó.”
 
Sắc mặt Thu Tử cứng đờ.
 
Nhìn thấy Lục Chu không nhanh không chậm đặt ngón tay Giang Nguyệt vào lòng bàn tay trêu đùa, nói: “Nhưng mà ngược lại có chỗ cô nói sai.”
 
Anh cười, ánh mắt mắt nhìn về người phụ nữ lộ ra một cỗ ý lạnh: “Không phải tôi bao nuôi cô ấy, mà là cô ấy bao nuôi tôi.”
 
“Lục Chu anh...”
 
Thu Tử khó có thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn Lục Chu trên ghế salon.
 
Người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm lúc này lại cưng chiều ôm một người phụ nữ khác.
 
Thu Tử không nói nên lời, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh của người đàn ông: “Còn không đi sao Thu Tử tiểu thư.”
 
Bị ghét bỏ trắng trợn, sắc mặt Thu Tử đỏ lên, lúc xoay người muốn rời khỏi, lại nghe thấy giọng nữ yêu kiều xuất hiện phía sau.
 
“...Thu Tử.” Giang Nguyệt tò mò mở to hai mắt, lại lặp cái tên vừa rồi Lục Chu gọi, giữa lông mày lướt qua một tia trò vui.
 
Cô nói.
 
“Anh trai, sao cô ấy giống tên chó nhà xóm nhà anh vậy.”
 
Thân thể Thu Tử cứng đờ.
 
Lại nghe cô gái nói tiếp.
 
“Tính tình cũng giống vậy, không có việc gì lại thích vào trong nhà người khác sủa loạn.”