Editor: Chuông Gió

Tiểu Thỏ mơ một giấc mộng, cô mơ thấy mình đi tham gia hôn lễ, hiện trường hôn lễ vô cùng xa hoa rực rỡ, cô không biết làm thế nào mình có thể xuất hiện tiến vào hôn lễ sang trọng này, chỉ cảm thấy xung quanh bày nhiều bánh ngọt thật sự rất đẹp, một mình cô muốn ăn hết thật sự không dễ, đột nhiên nghe giai điệu bài hát vang lên trong nghi thức lễ cưới, cô thực sự rất tò mò nhân vật  nam nữ chính của hôn lễ xa hoa sang trọng này là ai, kết quả vừa thấy, nam chính không thể ngờ lại là Giản Chính Dương, mà bản thân cô không phải là nữ chính, sau đó cô nhìn thấy mẹ Giản, ông ngoại bà ngoại của Chính Giản Dương đều cười âm hiểm với cô, Tiểu Thỏ nhất thời bị dọa sợ, sau đó liền tỉnh lại.

Ngẩn người tự mình vỗ nhẹ trái tim đang đập mạnh, nhìn thấy ngoài cửa sổ trời đã gần sáng, trên màn hình của máy tính vẫn đang chiếu bộ phim điện ảnh, tối qua cô xem phim đến mệt mỏi buồn ngủ, liền nằm bò trên bàn rồi ngủ thiếp đi, máy tính chạy hết một bộ phim lại tiếp tục chiếu bộ phim khác, cô xoa xoa cổ, tắt máy tính, nhíu mày đi tìm di động, gọi điện thoại cho Giản Chính Dương, vẫn tắt máy, cũng không trả lời tin nhắn của cô.

Đây là có chuyện gì sao, cô nhớ tới giấc mơ vừa mới làm cho chính mình sợ hãi, trong lòng càng thêm dự cảm xấu, suy nghĩ một chút, muốn gọi điện thoại cho mẹ Giản, kết quả không có ai nghe máy. Có lẽ trễ một chút nữa anh sẽ trở về, tự an ủi chính mình, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Tùy tiện ăn một chút, ngồi trên sô pha vừa chờ đợi Giản Chính Dương vừa đọc sách, chốc lát lại ngẩng đầu lên nhìn thời gian, nháy mắt đã tới giữa trưa, nhưng mà Giản Chính Dương còn chưa có trở về, có lẽ ăn cơm trưa xong anh mới về. Tiểu Thỏ cứ như vậy tự an ủi chính mình, bụng không thấy đói, cũng chẳng muốn làm cơm trưa, chờ đến lúc anh về, cô nhất định phải trừng phạt anh, hại cô lo lắng như vậy, Tiểu Thỏ tức giận bất bình suy nghĩ, nhưng mà thời gian lại trôi qua từng chút một, lo lắng trong lòng càng lúc càng nhiều.

Mãi cho đến hai giờ chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Thỏ gần như muốn xông ra mở cửa: “Sao đến giờ anh mới về ….” Đứng ngoài cửa là một người đàn ông mặc đồ Âu mà cô không quen biết, cô ngạc nhiên hỏi, “Anh là ai?”

“Cô Bạch.” Người đàn ông tỏ vẻ quen biết nói với Tiểu Thỏ. “Anh là …”

“Tôi họ Vương, tôi là luật sư, đây là danh thiếp của tôi.” Anh lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Tiểu Thỏ, “Tôi là luật sư của nhà họ Giản, hôm nay nhận sự ủy thác của ông Giản bà Giản đến tìm cô, không mời tôi vào trong ngồi một chút sao?”

Tiểu Thỏ quan sát đối phương, từ lúc anh ta nói đến ông Giản bà Giản trong lòng cô cực kỳ lo lắng bất an, “Ngại quá, chồng của tôi không thích cho người lạ vào nhà, anh có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi.” 

Có lẽ người đàn ông không ngờ tới Tiểu Thỏ sẽ nói như vậy, ngẩn người trong giây lát mới gật đầu, “Vậy cũng được, tôi sẽ nói rõ mục đích tôi đến đây, ông bà Giản hi vọng cô có thể ký tên lên phần văn kiện này, coi như bồi thường tổn thất, từ giờ căn nhà này thuộc về cô, ngoài ra, còn có 10 vạn tiền mặt, ông bà Giản nhờ tôi chuyển lời tới cô, đối với chuyện Giản Chính Dương tùy tiện kết hôn với cô làm tổn thương đến danh dự bà ấy thật sự xin lỗi, hi vọng căn nhà nhỏ này cùng 10 vạn tiền mặt có thể bù đắp thương tổn cho cô, sau này, hi vọng cô có thể quên Giản Chính Dương bắt đầu lại lần nữa …”

“Giản Chính Dương đâu?” Thời điểm nhìn đến dòng chữ thỏa thuận ly hôn, trong đầu Tiểu Thỏ nổ ầm một tiếng, trống rỗng, cô mặc kệ luật sư hay bất kỳ cái gì, chỉ biết mình thực sự tức giận, rất muốn giết người, không đợi luật sư nói xong, trực tiếp ngắt lời của anh ta. “Cô Bạch, xin cô bình tĩnh một chút.” Luật sư Vương quan sát vẻ mặt Tiểu Thỏ, im lặng một lát lại máy móc nói tiếp.

“Tôi rất bình tĩnh, lúc tôi không bình tĩnh có thể sẽ trực tiếp đánh người.” Tiểu Thỏ cực kỳ giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh trở về nói với bà ngoại Giản, trừ phi là Giản Chính Dương cầm giấy hôn thú cùng tôi đi đến cục dân chính ly hôn, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy, người tôi gả là Giản Chính Dương, không phải bà ấy, bà ấy nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng sẽ không thấy bà ấy vừa mắt mình, con người của tôi, trước giờ có ân báo ân có oán tất báo, nếu bị dồn ép đến đường cùng, đừng trách tôi hại bà ấy không giữ được khí tiết tuổi già.”

“Cô Bạch……”

“Còn nữa, anh nói với bà ấy, trong vòng 24 giờ nếu tôi không thấy Giản Chính Dương xuất hiện, tôi nhất định đến cục cảnh sát trình báo tìm người mất tích.”

“Cô Bạch, tôi muốn nhắc cô một câu, đây là cậu Giản trở về với người nhà cậu ấy, chuyện này chỉ cần chúng tôi lên tiếng với phía cảnh sát, bọn họ sẽ hiểu đây là việc nhà, càng không quan hệ đến họ.” Luật sư Vương có lòng tốt nhắc nhở Tiểu Thỏ.

“Vậy tôi sẽ tìm đến truyền thông, bây giờ là thời đại hôn nhân tự do, tôi muốn xem, bà ấy sẽ không cần để ý đến địa vị danh tiếng của bản thân.” Tiểu Thỏ cực kỳ giận dữ nói.

Luật sư Vương hơi nhíu mày, thật không ngờ cô gái này thoạt nhìn có vẻ dịu dàng nữ tính nhưng một khi nóng nảy tức giận lại có thể mạnh mẽ như vậy, “Tôi chỉ là phụng sự làm việc theo lời ông Giản bà Giản, còn ký hay không ký, là việc của cô, văn kiện này tôi để lại đây cho  cô, nếu cô Bạch nghĩ  thông suốt có thể điện thoại cho tôi, dĩ nhiên, nếu cô Bạch không hài lòng với những nội dung trên thỏa thuận, có thể đưa ra ý kiến, ông Giản bà Giản đã nói, chỉ cần cô Bạch đồng ý ký tên, bà ấy sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn nguyện vọng chính đáng cho cô.” 

“Cái này sao?” Bạch Tiểu Thỏ nhìn luật sư khiêu khích, phất phất tay cầm lấy tờ thỏa thuận ly hôn, chăm chăm nhìn anh ta, xé nát tờ văn kiện và danh thiếp của anh ta cùng một lúc, tiếp đó trực tiếp cầm nắm giấy vụn nhét vào túi áo trên bộ âu phục của anh ta, “Anh cút đi.”

‘Rầm’…. Tiếng đóng cửa thật mạnh, luật sư Vương gắt gao nhìn cánh cửa đóng lại, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh không hề mất kiểm soát hay run sợ, cúi đầu nhìn túi áo trên âu phục, đây là lần đầu tiên có người dùng túi áo của mình làm túi rác cơ đấy.

Đưa tay sờ sờ nắm giấy vụn trong túi áo, nghĩ tới phải làm sao quay về gặp thân chủ nói chuyện ngày hôm nay, không phải nói cô gái này chỉ là một phụ nữ bình thường vô hại sao, mới vừa rồi, không phải cô ấy cố hết sức kiềm chế, trong lời nói cũng muốn đả thương người, tình huống tức giận uất ức, cho mình mấy dao cũng không phải không có khả năng, làm luật sư, tiếp xúc với đủ kiểu đủ loại người, anh ta cũng rất khó làm nha, xoay người chuẩn bị xuống lầu, cánh cửa đang đóng đột nhiên lại mở ra, sắc mặt lạnh hơn tháng Chạp của Bạch Tiểu Thỏ bỗng hiện lên trong mắt luật sư Vương.

“Luật sư Vương.”

“Cô Bạch suy nghĩ thông suốt rồi sao?” Luật sư Vương nhíu mày, đương nhiên anh ta không ngây thơ cho rằng bộ dáng này của Bạch Tiểu Thỏ là đã suy nghĩ thông suốt mọi việc, chẳng qua tùy ý trêu chọc một câu mà thôi.

“Bình thường anh đều nhận xử lý các vụ kiện ly hôn sao?” Luật sư Vương bị vấn đề của Bạch Tiểu Thỏ khiến cho có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật  đầu, “Cũng có nhận những vụ kiện khác, chẳng qua sở trường của tôi chính là các vụ kiện ly hôn.”

“Trách không được bộ dáng luật sư Vương có vẻ thật đáng đánh, không biết luật sư Vương có từng nghe qua hay không, thà rằng phá hủy mười tòa miếu cũng không bằng phá hủy một đoạn nhân duyên, làm nhiều chuyện ác, cẩn thận báo ứng, những lời này, cũng có thể nói lại với bà ngoại Giản, rầm ….”

Luật sư Vương: “………”