Editor: Chuông Gió

"Nếu dì đã từng nghĩ tới chuyện giới thiệu cháu với con trai của dì, vậy chứng tỏ, tuy rằng cháu không phải là lựa chọn lý tưởng trong lòng dì, nhưng mà cũng có điểm khiến cho dì hài lòng, có đúng hay không?" Tiểu Thỏ cảm thấy, chính mình nên chủ động ra trận, không thể cứ bị động như vậy bị cục diện bao vây, đôi khi, nhường nhịn quá mức, sẽ chỉ làm cho đối phương cảm thấy cô thật yếu đuối dễ ức hiếp, Bạch Tiểu Thỏ cô, tuyệt đối không phải một Tiểu Thỏ không có sức phản kháng.

"Đã như vậy, không bằng bây giờ chúng ta làm một thỏa thuận, cháu hiểu tất cả những người mẹ, đều hi vọng con cái có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, tất nhiên, cũng có những người có kỳ vọng khác, nhưng mà cháu tin tưởng, dieendaanleequuydonn với tình hình đặc biệt của Giản Chính Dương, yêu cầu của dì đối với Giản Chính Dương hẳn là sẽ không quá phức tạp, chỉ cần Giản Chính Dương hạnh phúc, đến một ngày nào đó không có dì, cũng có thể có người quan tâm chăm sóc tốt cho anh ấy, cháu nói có đúng không, thưa dì?"

Mẹ Giản gật đầu, một lần nữa trong lòng bà lại nhìn Tiểu Thỏ bằng con mắt khác, không ngờ cô có thể lập tức hiểu rõ tâm tư trong lòng của bà, "Cô hi vọng trong lúc này chúng ta có thỏa thuận gì?" 

Trông thấy mẹ Giản đồng ý với đề nghị của mình, trong lòng Tiểu Thỏ càng thêm tự tin, "Rất đơn giản, cháu sẽ chứng minh cho dì thấy, cháu có thể đem lại hạnh phúc cho Chính Dương, cháu sẽ là một người vợ tốt, dì không cần ép buộc bản thân phải thích cháu, chỉ cần dì không ngăn cản cháu và Chính Dương ở cùng một chỗ là tốt rồi, về phần thái độ của bà ngoại Giản Chính Dương, mặc kệ là bà ấy vui vẻ đón nhận cháu cũng tốt, chán ghét cháu cũng được, dì cũng không cần phải bận tâm, tự chúng cháu sẽ từ từ xử lý từng chuyện, cháu sẽ thử cố gắng để làm bà ngoại Giản Chính Dương chịu tiếp nhận cháu, nếu cố gắng không thành công, cháu sẽ không chủ động xuất hiện ở trước mặt bà ngoại khiến cho bà không vừa ý, khi nào bà ngoại nhớ Chính Dương, cháu tuyệt đối sẽ không ngăn cản Chính Dương đến gặp bà ngoại, nếu bà ngoại muốn tới nơi này, chỉ cần nói một tiếng, cháu sẽ chủ động tránh mặt đi chỗ khác."

Mẹ Giản rất lo lắng, thật ra là quan hệ giữa con trai và mẹ bà đã trở nên rất xấu, đề nghị của Tiểu Thỏ, thực ra cũng vừa khéo giải vây cho bà trong lúc khó xử, trong lòng bà đã muốn đồng ý đề nghị của Tiểu Thỏ, chỉ là ngoài mặt, không thể dễ dàng không kiên trì như vậy, vừa định nói một câu, bụng của Tiểu Thỏ lại đột nhiên kêu lên, hai người đều ngẩn ra im lặng.

Tiểu Thỏ đỏ mặt xấu hổ, vốn dĩ cô bị đói bụng nên tỉnh dậy, kết quả nhìn thấy mẹ Giản đến liền quên đi cái bụng đói, hiện tại bản thân mình đang tự phát ra tiếng chống lại mình, cô ôm bụng, có chút ngượng ngùng nhìn mẹ Giản,

"Dì à, dì đói bụng không, nếu không thì con nấu một chút mì để ăn khuya, chờ sau khi ăn khuya xong chúng ta bàn lại, có được không?"

Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thỏ đỏ mặt ôm bụng xấu hổ, thật sự là rất đáng yêu, mới vừa rồi lại mồm miệng lanh lợi tưởng chừng như là hai người, tình mẫu tử của mẹ Giản không nhịn được bị thức tỉnh, nhất thời có loại xúc động muốn ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực yêu thương thân thiết.

Chẳng qua coi như bà vẫn còn sót lại chút lý trí, cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, gật gật đầu, "Được."

"Vậy dì đợi một chút." Tiểu Thỏ đứng dậy, cái bụng theo tiếng kêu thứ nhất bắt đầu giống như trống trận, liên tiếp không có ngừng lại, thật xấu hổ, đặc biệt là ở tại thời điểm cô và người ta đang đàm phán, khí thế như vậy, trực tiếp hạ thấp về O rồi, thần linh ơi, có cái lỗ nào cho cô chui vào hay không.

Nhìn thấy Tiểu Thỏ đi từng bước từng bước về phía phòng bếp, trong mắt mẹ Giản hiện lên die,n;da.nlze.qu;ydo/nn một chút áy náy, mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Thỏ đều do bà làm bị thương.

Thật ra, theo như lời của Tiểu Thỏ, tuy rằng mẹ Giản cảm thấy Tiểu Thỏ không phải là người con dâu lý tưởng trong lòng được lựa chọn, nhưng mà không phải là không có ưu điểm, nếu không thì thời điểm vừa mới bắt đầu cũng sẽ không có suy nghĩ giới thiệu Tiểu Thỏ cho con của mình, có điều, Tiểu Thỏ còn có một chút cũng không nói là phù hợp, hiện giờ tâm tình bà đang u ám, một mặt bà hi vọng con trai được hạnh phúc, một mặt là vì cô gái vừa mới xuất hiện, bà đột nhiên phát hiện trong sinh mệnh của con trai mình tất cả đều là cô gái đó, vị trí quan trọng nhất của mình ở trong lòng con trai bị thay thế nên đột nhiên bà bắt đầu thấy ghen tị với cô gái ấy, bà hi vọng có một người con gái có thể yêu con của mình, có thể quan tâm chăm sóc con của mình, nhưng mà, nhưng mà, vẫn cứ hi vọng bản thân mình vĩnh viễn chiếm giữ vị trí thứ nhất trong lòng của con trai.

Bộ dáng đỏ mặt đáng yêu vừa rồi của Tiểu Thỏ, làm cho mẹ Giản không khỏi nhớ tới thời gian bà mang thai, thời điểm khi đứa nhỏ lần đầu tiên máy thai, bà từng tưởng tượng sẽ sinh ra một bé gái đáng yêu, bà sẽ đặt tên con gái là Mỹ Mỹ, sau đó con gái sẽ theo chân mình làm nũng, sẽ trở thành tri kỷ như áo nhỏ của mình, vậy nhất định là người mẹ hạnh phúc nhất trên đời rồi.

Sau khi sinh được con trai, thời điểm vừa mới bắt đầu tuy rằng có chút thất vọng, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng dẫu sao đều là máu thịt trên người mình rơi xuống, bà nhanh chóng quên vấn đề giới tính, toàn tâm toàn ý yêu thương con trai, nhìn thấy con trai lớn lên từng ngày, bà đồng thời cảm nhận được niềm vui sướng, cũng đã từng âm thầm khổ sở, bởi vì bà phát hiện mặt mũi con trai mình càng ngày càng giống người kia, điều này làm cho bà nhớ người đàn ông hoa tâm bạc tình kia, nhưng mà không chờ bà cảm nhận được đầy đủ loại tình cảm phức tạp này, con trai đã xuất hiện chứng bệnh quái gở, từ đó về sau toàn bộ tâm tư của bà chính là làm thế nào để con trai mình có thể trở thành một người bình thường, vậy mà chỉ chớp mắt, cũng đã qua hai mươi mấy năm, chợt cảm thấy, hai mươi mấy năm này, trừ bỏ cửa tiệm làm đẹp, tất cả tâm tư của bà đều đặt trên người con trai.

Có lẽ bởi vì nghĩ tới chuyện nhiều năm trước từng hi vọng sinh được một cô con gái làm tri kỷ, lại đột nhiên nghĩ đến Tiểu Thỏ từ nhỏ đã mất mẹ, sau khi cha cưới vợ khác gần như không có liên lạc với cô, nhiều năm này cuộc sống một mình cũng rất không dễ dàng.

Trong lòng rất lâu đã quên bộc lộ ra sự dịu dàng thùy mị, sau khi tự mình thức tỉnh, mẹ Giản vài lần tự cảm nhận được thái độ thật sự ngây thơ non nớt, có lẽ, đã đến lúc chính mình nên buông tay, dù sao, đối với thái độ của mình con trai vẫn không chịu dứt chứng tỏ anh đã tìm được cô gái có thể khiến cho anh được hạnh phúc.

Về phần mẹ của bà, có lẽ theo như lời của Tiểu Thỏ nói, bà chỉ cần ở giữa hai người là được, để cho bọn họ tự mình đi xử lý chuyện này.

Sống chết không rời!

Người không phụ mình, mình liền không phụ người!

Thật sự khiến cho mẹ Giản nhanh chóng nghĩ thông suốt như vậy, là vì mấy câu nói đó, bởi vì, bà nhớ tới, người kia cũng từng nói với mình như vậy, mà bà cũng từng đáp lại như vậy, bà cùng với Tiểu Thỏ, nhưng thật ra đang rất ăn ý với nhau, đáng tiếc là, người đó, có lẽ đã từng nói bốn chữ kia với rất nhiều người, đối với ý nghĩa của bốn chữ kia, sẽ không có lúc quay lại, chẳng qua ông ta lấy đó làm thủ đoạn dụ dỗ con gái mà thôi.

Mà con trai của bà, khi nói ra bốn chữ này, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chỉ cần Tiểu Thỏ luôn giữ lời đã hứa, thế thì sẽ không có người nào có thể chia rẽ bọn họ, nếu bà nhất quyết muốn chia rẽ bọn họ, đến cuối cùng còn có thể mất đi con trai của mình.

Bà không muốn như vậy, hãy để thời gian chứng minh tất cả đi, nếu có một ngày con trai thay lòng đổi dạ, Tiểu Thỏ kia như thế nào cũng sẽ không oán trách bà, bà cũng sẽ không đi tìm Tiểu Thỏ tính sổ, nhưng nếu con trai mình tuân thủ lời hứa của chính mình, mà Tiểu Thỏ lại thay lòng đổi dạ, vậy thì bà nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Vừa nghĩ như vậy, tảng đá lớn đặt ở trong  lòng mẹ Giản, thật sự liền được thả xuống, ngay lập tức cả người cũng bừng tỉnh cảm giác được tinh thần sảng khoái, hít một hơi thật sâu, còn chưa thở ra được, liền nghe được cửa phòng ngủ mở ra, con trai chỉ mặc một cái quần lót đang xuất hiện trong tầm mắt của bà, Dieenndkdan/leeequhydonnn liếc mắt một cái nhìn thấy bà, rõ ràng ngây người một chút, có lẽ không ngờ được bà vẫn đang ở đây, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mở rộng cửa, không có người, sắc mặt Giản Chính Dương biến đổi,

"Tiểu Thỏ đâu rồi?"

Mẹ Giản: "......"

"Có phải là mẹ đuổi cô ấy rồi hay không, tại sao mẹ nhất định phải chia rẽ chúng con, nếu như không có cô ấy, con thà rằng đi tìm cái chết, con chán ghét mẹ, con chán ghét...." Giản Chính Dương phát điên nhảy lên, chuẩn bị chạy ra bên ngoài đi tìm Tiểu Thỏ

Nghe được Giản Chính Dương la hét, Tiểu Thỏ liền than một tiếng nguy rồi, chẳng qua đáy lòng cũng là vì được Giản Chính Dương quan tâm  mình như vậy mà vui vẻ, hơn nữa sợ Giản Chính Dương xông ra ngoài nếu lại bị thương, khiến cho những lời lúc trước cô thuyết phục mẹ Giản cũng đều bị nước cuốn trôi, vội vã lên tiếng,

"Ông xã, em ở trong này."

"Bà xã!" Giản Chính Dương vừa nghe được giọng của Tiểu Thỏ, cũng lập tức vui mừng chạy tới, xông đến trước mặt cô lập tức dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới,

"Em thế nào, có sao không, sao đột nhiên thức dậy, em đói bụng sao? Nói cho anh biết đi, anh giúp em đi làm đồ ăn khuya, chân của em đang bị thương sao có thể chạy loạn được, không biết anh tỉnh dậy nhìn không thấy em sẽ thực sự rất lo lắng hay sao?..."

Câu hỏi liên tiếp, làm cho Tiểu Thỏ vừa buồn cười lại vừa cảm động, lôi kéo anh để cho anh dừng nói chuyện, "Em cảm thấy đói bụng, lại không nỡ đánh thức anh, vả lại tay của em cũng không bị thương gì cả, em dùng tay cũng không phải dùng chân để nấu ăn, sẽ không cần gọi anh."

"Bà xã em thật quan tâm đến anh." Giản Chính Dương thấy Tiểu Thỏ vì mình mà suy nghĩ như vậy, dfienddn lieqiudoon. nhất thời cảm giác hạnh phúc đến độ tìm không thấy phương hướng.

Chỉ như vậy liền cảm thấy hạnh phúc sao, trong lòng Tiểu Thỏ ấm áp, lôi kéo tay anh, vô cùng thân mật xoa nắn mặt của anh, ghen tị vì làn da của anh còn non mềm hơn cô.

"Đúng vậy nha, cho nên anh cũng hiểu lầm dì rồi, chuyện gì cũng không có biết rõ ràng liền tức giận, như vậy cũng không tốt, từ nay về sau không được xúc động nóng nảy như vậy có biết hay không?"

Nghe thấy Tiểu Thỏ đang dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói chuyện với anh, động tác vô cùng thân mật, Giản Chính Dương không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, hiện tại cho dù kêu anh đi nhảy lầu không chừng anh đều có thể nhảy xuống không chút do dự.

"Anh biết rồi."

"Cho nên, anh cần phải xin lỗi dì, lần sau không được la hét lớn tiếng như vậy, bà là mẹ của anh, anh biết không?" Mặc dù chỗ nào đó trong lòng Tiểu Thỏ thực muốn Giản Chính Dương vì mình mà đối đầu với mẹ của anh, nhưng thực tế, cô thật là một người con ngoan.   

Quả nhiên, nhìn về hướng mẹ Giản xin nhận lỗi, vẻ mặt thành khẩn nhận lỗi của con trai khi cùng bà nói lời xin lỗi, bỗng chốc nước mắt bà chực trào ra, lần này, hoàn toàn không phải vì con trai do mình chăm sóc nhiều năm như vậy còn không bằng Tiểu Thỏ chỉ nói mấy câu liền khiến con trai nghe lời, mà là bà thật sự bị cảm động, cảm thấy nhiều năm qua mình nỗ lực cũng đáng giá.