Editor: Linh Ngọc

Tiểu Thỏ trở lại lầu sáu, vừa định nhấn chuông cửa, Giản chính Dương đã mở cửa vội vàng xông ra ngoài, nên đụng phải Tiểu Thỏ.

“A!”

“Bảo bối, em sao rồi, anh đụng em đau sao, chỗ này bị thương, anh nhìn một chút.” Giản Chính Dương nóng nảy kéo Tiểu Thỏ lại kiểm tra, thấy Tiểu Thỏ vô cùng đau đớn bưng chặt chiếc mũi của mình.

“Anh làm gì thế, vội vàng muốn đi đâu à?” Tiểu Thỏ rưng rưng nhìn Giản Chính Dương, mũi của cô, đau chết mất.

“Anh, anh thấy em đi lâu như thế vẫn chưa về, muốn đi tìm em thôi.” Giản Chính Dương có chút chột dạ nhìn Tiểu Thỏ.

“Em đã nói rồi, em sẽ trở lại mà.” Tiểu Thỏ bất đắc dĩ kéo Giản Chính Dương, “Đi thôi, chúng ta vào nhà.”

“Mũi đau lắm à, nếu không anh dẫn em đi bác sĩ.” Giản Chính Dương không biết mũi của Tiểu Thỏ có làm sao không, vô cùng đau lòng, kéo Tiểu Thỏ định đi ra ngoài.

“Không cần đâu, chỉ đau có một chút mà thôi, người nào bị đụng cũng đều có đau mà, không có chuyện gì đâu.” Tiểu Thỏ từ chối đề nghị đi bệnh viện, “Đi bệnh viện cũng không giúp được em, một chút nữa sẽ không sao.”

Tiến vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn ăn đã được dọn sạch sẽ: “A, chén đũa đâu rồi?”

Nhìn lại thì thấy nó trên bếp, thật sự nghe lời mà, Tiểu Thỏ bắt đầu cầm chén lên chuẩn bị rửa, Giản Chính Dương yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn cô.

Rửa chén xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, không còn chuyện gì để làm, Tiểu Thỏ kéo Giản Chính Dương vào phòng khách xem tivi, cô tựa vào lòng Giản Chính Dương, vô cùng thân mật.

Mà cùng lúc đó Giản Tình đi vào cửa hàng tiện lợi của Tiểu Thỏ làm việc, bởi vì ba nhân viên thu ngân hầu như từ chức cùng một ngày, Tần Ca đang có ý định chuyển nhượng siêu thị, Lạc Ca biết Tần Ca muốn chuyển nhượng, nên nói sẽ trở về thương lượng với vợ một chút, nếu cô ấy đồng ý thì chuyển nhượng tiệm này sang cho anh.

Tần Ca vừa nghe xong rất vui, nếu như Lạc Ca đồng ý thì sẽ chuyển nhượng cửa hàng, sẽ theo như giá vốn mà chuyển cho anh, dù sao Lạc Ca cũng làm việc ở đây lâu rồi, về khoản tiền vay, và một số hoạt động bình thường cũng biết khá rõ, chuyển nhượng cho người lạ không bằng cho Lạc Ca, kiếm chút ít cũng được, có thể sớm chuyển nhượng, anh mới có thể về với ông bà.

Vì thế để Lạc Ca về sớm thương lượng với vợ, ông một mình ở trong cửa hàng, lúc Giản Tình đi tới, Tần Ca đang định về nhà ngủ vì nghĩ chắc sẽ không ai tới mua đồ vào mười hai giờ đâu, lúc thấy Giản Tình, ông hơi kinh ngạc.

Kết quả thấy bà đến tủ đông lạnh lấy ra chai rượu tính tiền, Tần Ca vốn cho bà chỉ là mua rượu để về nhà uống, kết quả sau khi bà trả tiền xong lập tức hỏi ông có đồ khui chai không.

“Có, nhưng mà không biết để ở đâu rồi, bà để tôi tìm một chút.”

“Đàn ông các người không phải bình thường không cần đồ khui vẫn có thể khui ra sao, anh mau giúp tôi khui một chút đi.” Hôm nay tâm trạng Giản Tình không được tốt, rất muốn uống rượu ngay bây giờ, không kịp đợi Tần Ca tìm đồ khui gì đó, đã thúc giục Tần Ca nghĩ cách khác.

“... Cũng được.” Tần Ca do dự một chút, cầm lấy chai để vào miệng, cắn một cái, nắp chai đã mở ra, “Cầm lấy.”

Giản Tình sửng sốt một chút, giơ chân đá, “Ai cho anh dùng miệng?”

Tần Ca ngẩn ra, “Không được dùng miệng thì dùng cái gì?”

“Dùng tay, đàn ông các người không phải dùng tay đã mở được nắp chai rượu ra sao, còn không thì trực tiếp đặt bên cạnh bàn kia gõ một cái là có thể mở rồi, cái nào mà chẳng được, ai cho anh dùng miệng chứ?” Giọng nói Giản Tình đầy dữ tợn.

“Anh chính là muốn hôn môi gián tiếp với tôi à, thật là xấu tính, đổi cho tôi một cái chai khác, cái chai này tôi bỏ.”

Tần Ca trừng mắt, “Bà đang nói đùa à, bình thường tôi chính là như vậy mà mở nắp chai đó, ai kêu bà muốn tôi mở, tôi còn chưa nói cái chai này làm tôi đau nữa, còn có cái gì mà hôn môi gián tiếp, tôi xin bà, bà vẫn cho bà là thiếu nữ là ngây thơ hà, con trai cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, bà vẫn không biết xấu hổ, giả bộ tinh khiết cái gì?”

Giản Tình bị lời nói ác độc của Tần Ca chọc tức, đập bàn tay xuống, “Nói thế là sao chứ? Cái gì mà nói cái nắp này cứng, chai rượu này không phải là do anh mua sao, nói đến cứng không phải là anh bán đồ cứng sao, đâu có liên quan gì đến tôi, còn nữa, cái gì mà giả bộ tinh khiết, anh còn dám ầm ĩ sao, sao anh không nhìn lại tướng tá thô kệch của bản thân đi, nhìn thấy đã buồn nôn, anh nghĩ rằng tôi thích chơi đùa cùng anh à, anh đánh giá cao bản thân rồi đó.

“May mắn, bằng không tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”

“Anh...” Giản Tình bị chọc tức tới nói không ra lời, thẳng thắn nói sang chuyện khác, “Tôi mặc kệ, cái chai này tôi không dùng nữa, đổi cho tôi chai khác, nếu không tôi sẽ không để anh yên đâu.”

“Chính bà nhờ tôi mà.” Tần Ca bĩu môi, “Trách không được người xưa thường nói đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, quả thực như vậy, muốn đổi thì đổi, tự bà đi lấy, dù sao chỉ một chai thôi, tự tôi uống cũng được, tôi không có keo kiệt đến trình độ như thế, hừ.”

“Hừ!” Giản Tình cố tình hừ lớn hơn Tần Ca, đi nhanh đến tủ đông đá lấy thêm một chai khác, lần này bà không để cho Tần Ca giúp mình khui, bà học theo cách của người khác, để nắp chai cạnh cái bàn, dùng tay vỗ xuống vài cái, nhưng lại không mở ra được, trái lại làm cho tay rất đau.

Kỳ lạ, sao người khác làm thì lại có thể ra, còn tay mình đã sưng lên rồi mà vẫn không ra? Giản Tình tức giận, tại sao hôm nay mọi việc đều chống đối mình hết vậy?

Tần Ca im lặng nhìn bộ dáng tức giận của Giản Tình, “Quên đi, để tôi giúp bà mở, thật là, đừng làm cho bàn của tôi bị hư, trong khi đó chai rượu còn chưa mở.”

Vừa nói vừa dùng phương pháp của Giản Tình, lập tức mở ra được, Giản Tình đoạt lấy, đáp lại ông là một cái liếc mắt, vừa cầm lên lập tức uống.”

“Ít nhất cũng phải có một câu cảm ơn chứ.” Tần Ca trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng của Giản Tình.

“Giúp tôi mở một chai khác nữa.” Giản Tình đưa một bình khác qua.

“Xong rồi” Tần Ca lập tức mở chai kia ra, thấy bà cầm, không khỏi nói, “Cảm ơn đi chứ?”

“Không muốn cảm ơn.” Giản Tình miễn cưỡng đáp lại, đi tới bàn ở góc cửa hàng ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nhìn sang tiểu khu đối diện, như vậy cũng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khách của con trai bà.

Không biết có bao nhiêu đêm, nó từng lặng lẽ đứng ở cửa sổ này nhìn sang đây nhỉ? Giản Tình có chút mất mác nghĩ.

Tần Ca vốn còn muốn gây sự với Giản Tình, nhưng vừa thấy vẻ mặt đau khổ của bà, lời muốn nói đã nuốt xuống hết, ông là một người đàn ông, cũng không muốn phải xát muối vào vết thương của người khác.

Nhưng mà, thành thật mà nói, ông cảm thấy tinh thần hôm nay của Giản Tình tệ hơn ngày kia gấp mười lần, mặc dù có chút chanh chua nhưng như thế thuận mắt hơn nhiều.

Ở quầy thu tiền đứng một hồi, không ai đến, Tần Ca cầm một chai rượu còn dư đến ngồi vào một cái ghế khác.

Giản Tình nhìn sang, Tần Ca trừng mắt, “Nhìn cái gì, đây là ghế trong cửa hàng của tôi, chẳng lẽ tôi không được ngồi à?”

“Tùy ý đi.” Giản Tình quay đầu lại.

Không có nhe nanh múa vuốt đánh trả như trong dự liệu, có chút thật không quen, qua sự việc ngày hôm kia, Tần Ca đã xem Giản Tình là người đàn bà chanh chua không phân biệt phải trái rồi.

“Tôi nói này, người phụ nữa xấu kia, bà đang thất tình à? Mà không giống, bà đã già thế rồi, chắc cũng không muốn nói về việc tình cảm, còn có chuyện gì không vui sao, bà mâu thuẫn với con trai à? Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bộ dáng này của bà người khác thấy, cũng chính là bà già thôi.

Ánh mắt Giản Tình ngày càng lạnh ngày càng muốn giết người, Tần Ca tự động ngậm miệng, làm bộ tôi không nói gì cả, tự mình uống rượu.

Thấy Tần Ca thức thời không nói lại, Giản Tình thu ánh mắt lại, tiếp tục yên lặng uống rượu.