Tiểu Thỏ là người làm việc tương đối nhanh chóng, rất nhanh đã thay được vỏ salon, rèm cửa sổ thì cô không được cao la91m, chỉ có thể chờ Giản Chính Dương đi ra làm, thấy anh đi vào đã gần 1 tiếng rồi mà không đi ra, cô không khỏi đi gõ cửa, "Chính Dương, còn chưa tắm xong sao, nhanh lên một chút ra ngoài."

Giọng Giản Chính Dương có chút buồn buồn truyền đến, "Anh còn đang ngâm nước."

"Cũng đã gần 1 tiếng rồi, đã bao lâu rồi anh chưa tắm, nên mãi không sạch sao?"

"Mỗi ngày anh đều tắm, không phải em nói anh hôi sao?" Vì thế anh nhất định phải tắm mình thật thơm mới được.

Tiểu Thỏ bị nghẹn một chút, rồi gõ cửa thật mạnh: "Nhanh lên một chút rèm cửa sổ đã chuẩn bị rồi, em không có cao như vậy, tắm lâu như vậy, anh định rửa sạch bồn cầu luôn à."

Giản Chính Dương: "..."

Tiểu Thỏ ở trong phòng khách chờ, không quá một phút đồng hồ Giản Chính Dương lập tức đi ra, nghe được âm thanh cô nhìn lại, trừng mắt, "Sao anh cứ như vậy đã đi ra."

Giản Chính Dương nhìn bản thân, "Làm sao thế? Có chỗ nào không đúng sao?"

"Anh tắm xong cũng không lau thân thể?" Tiểu Thỏ bực bội liếc một cái, "Còn nữa, sao chỉ mặc một cái quần lót ra làm loạn thế, có biết cái gì gọi là quần áo chỉnh tề không."

"Trong nhà không có ai khác. Giản Chính Dương không để bụng, "Về phần nước trên người, lập tức khô thôi."

"Bình thường anh thường đều như vậy sao?" Tiểu Thỏ nhìn cả người Giản Chính Dương ẩm ướt, tuy rằng mặc một cái quần lót, nhưng đã bị nước cho làm ướt, "Đừng ngồi xuống salon, đừng đi loạn, đứng yên nơi đó đi."

Giản Chính Dương không hiểu nhìn Tiểu Thỏ, thấy cô từ trong phòng vệ sinh lấy ra một cái khăn lông đi tới chỗ mình, nhất thời nở nụ cười.

"Còn cười!" Tiểu Thỏ hung hăng nói, "Em chỉ nghe qua người con gái đẹp sen mới nở, chưa từng nghe trai đẹp trên mặt nước, nhìn trên sàn nhà này, anh đi đầy nước nè, cúi đầu thấp xuống cho em."

Cầm lấy khăn chà sát đầu cho Giản Chính Dương, đợi đến lúc không có nhỏ giọt, mới giúp anh lau người, lau khô nước trên người cô, lúc này mới đẩy đẩy anh, "Đi vào phòng tìm cái quần lót sạch sẽ để đổi, còn nữa, mặc quần áo vào."

Tuy rằng dáng dấp anh rất tuấn tú, thân thể cũng không xấu, nhưng nếu ở nhà mặc một cái quần lót như vậy rất chướng mắt, cô không muốn nhìn thấy anh trong hình dáng này.

"Được." Trước đây lúc ở cùng với mẹ và bà ngoại, bọn họ chăm sóc anh giống thế, nhưng lúc ấy anh không có cảm gì, nhưng khi thấy bản thân Tiểu Thỏ chăm sóc mình như thế, anh cảm thấy rất ngọt ngào.

Cười híp mắt theo như lời Tiểu Thỏ nói nên đi thay quần áo, cô xử lý nước trên đấy, thấy anh đi ra, lại nói, "Lại đây treo rèm cửa sổ lên đi."

"Chờ trở về lại làm." Giản Chính Dương nhìn rèm cửa sổ trên ghế so pha, phất tay một cái, "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."

Tiểu Thỏ nhìn thứ trong tay của Giản Chính Dương, "Anh cầm theo hổ khẩu và thể căn cước làm gì, còn có em, đi chỗ nào?"

Giản Chính Dương nhướng mày, "Đương nhiên là đi kết hôn rồi." 

Ách... Tiểu Thỏ bị dọa cho giật mình, "Kết hôn! Chúng ta?"

"Không phải chúng ta thì em định kết hôn với ai?" Giản Chính Dương bởi vì hình dạng giật mình của Tiểu Thỏ làm cho không vui.

"Không phải, cái đó, em còn chưa chuẩn bị tốt, hôn sự là chuyện lớn, thời gian chúng ta ở chung quá ngắn." Tiểu Thỏ vốn muốn nói, thời gian quen biết chúng ta cũng không dài, nhưng vừa nghĩ mình đã ở cùng anh, hơn nữa cái này có chút giống như làm nũng, nên chuyển hướng.

"Hôn nhân không thể giống như tình yêu, em nghĩ chúng ta hẳn là nên tìm hiểu một chút nhiều hơn một chút."

"Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết."

"Không phải, hai người có thể sinh hoạt cùng nhau, từ từ sống chung mới biết rõ được, nói cho đối phương biết khuyết điểm của mình cũng vậy thôi, phải trải qua những việc như thế."

"Nhưng chúng ta không phải đã có ước hẹn cả đời sao?"

Đối mặt với nghi hoặc Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút, "Nói chung thì, kết hôn không phải là chuyện đơn giản như vậy, mượn đơn giản nhất mà nói, nếu như chúng ta kết hôn, có cần phải xin ý kiến của trưởng bối hai bên? Xong rồi phải được trưởng bối hai bên chúc phúc, còn có hôn lễ các loại, đương nhiên, bên em mà nói, không có trưởng bối, thế nhưng anh có trưởng bối, tuy rằng em đã gặp mẹ của anh, nhưng còn những người khác của anh em chưa từng gặp qua, trước tiên em hẳn là nên gặp trưởng bối của anh, sau khi được bọn họ chúc phúc, rồi mới bàn tới chuyện kết hôn."

"Thật là phiền phức." Quả nhiên, vừa nghe Tiểu Thỏ nói như vậy, Giản Chính Dương lập tức mất hứng, "Đi lấy giấy chứng nhận thôi không được?"

"Từ khi có pháp luật tất nhiên có thể, nhưng mà..." Tiểu Thỏ nói, "Anh tùy tiện dẫn em về, em không cần lễ hỏi gì hết, nhưng em mong muốn có một hôn lễ, không cần xa hoa quá mức là được rồi, em muốn mặc áo cưới, muốn giống cô dâu."

Thấy bộ dáng cau mày của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ có chút mất hứng, "Nếu như không có hôn lễ, em tình nguyện không kết hôn."

Giản Chính Dương không thể hiểu được sự chấp nhất của Tiểu Thỏ đối với hôn lễ, chỉ cần Tiểu Thỏ vui vẻ, anh sẽ vui vẻ, "Được rồi, ngày hôm nay sẽ không đi đăng ký, chờ hai ngày nữa anh giới thiệu người khác cho em biết, sau đó sẽ thảo luận chuyện hôn lễ, có được hay không?"

Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thỏ gật đầu, nở nụ cười, ngoại trừ chấp nhất đối với hôn lễ, cô hy vọng nhất vẫn là có được sự tán thành của người nhà Giản Chính Dương.

Dù sao hôn nhân không phải là chuyện cá nhân, cô không hy vọng sau này Giản Chính Dương khi kết hôn, anh lại xa lạ với người của anh, hôn nhân không có trưởng bối chúc phúc, chắc là sẽ không hạnh phúc, cho dù hai người vô cùng yêu nhau, nếu như không có sự chúc phúc của trưởng bối, cuối cùng, cũng chỉ có thể trở thành kẻ thù.

Ba mẹ cô không phải là như vậy sao, sau cùng cũng rời khỏi, vì thế, trước hôn lê, cô muốn được cha mẹ Giản Chính Dương đồng ý.

Kỳ thực Giản Chính Dương đi tới bước này, nếu theo như lời anh, đã hứa hẹn đây đó, chỉ có kém là pháp luật thôi, mặc kệ có tời giấy kia hay không, cô và Giản Chính Dương cũng yêu nhau, thế nhưng, cuối cùng lại vẫn phải đi lấy giấy chứng nhận, đứng trước quy cũ, cô vẫn mong muốn đi theo từng bước.

Bởi vì Tiểu Thỏ kiên trì giải thích, Giản Chính Dương cất hộ khẩu vào, nhưng trong lòng mong muốn làm sao nhanh nhất giới thiệu Tiểu Thỏ cho người nhà.

Ngày kia là kỷ niệm 20 năm thẩm mỹ việc của bà Giản, ông ngoại bà ngoại cũng phải đi chúc mừng, không bằng chọn ngày đó đi, đúng lúc giới thiệu cho Tiểu Thỏ cho mọi người biết, để mọi người đều biết Tiểu Thỏ là thuộc về mình, chủ ý này không tệ, hạ quyết tâm, trên mặt Giản Chính Dương nở nụ cười.

Thấy Giản Chính Dương cất hổ khẩu xong, Tiểu Thỏ lại bắt chuyện Giản Chính Dương nhờ anh treo rèm cửa lên, lần này Giản Chính Dương rất vui vẻ đồng ý, "Được."

Sự thực chứng minh, thân hình cao quả nhiên là rất hữu dụng, Tiểu Thỏ phải nhón chân còn chưa đến, mà Giản Chính Dương chỉ đứng thôi cũng là làm xong, để lại nỗi đố kị của Tiểu Thỏ.

Giản Chính Dương thấy bộ dáng của Tiểu Thỏ, phát hiện vô cùng đáng yêu, tại sao có thể có vẻ mặt đáng yêu như vậy, anh đột nhiên ôm hôn cô điên cuồng, làm cho Tiểu Thỏ khó thở, liều mạng đẩy anh ra.

"Giản Chính Dương, cảnh cáo anh lần đầu tiên, không được không có sự đồng ý của em, đã làm loạn hôn em, có biết không, thiếu chút nữa em bị anh làm cho không thở được em không muốn trở thành người con gái đầu tiên vì hôn môi mà chết.

"Được." Giản Chính Dương liếm môi của mình, quả nhiên là người con gái của em, ngay cả vẻ tức giận cũng có thể đáng yêu như thếm không được, lại không nhịn được, "Bảo bối, em còn muốn hôn em."

"Không được." Tiểu Thỏ lập tức lui ra phía sau ba bước bảo vệ mình.

"Anh đã thông báo với em.: Giản Chính Dương vô lại nói, lợi dụng ưu thứ cánh tay dài của mình, lôi Tiểu Thỏ vào trong lòng, tiếp tục đại nghiệp hôn môi.

"Khụ..."

Thật vất vả trốn thoát khỏi bàn tay của Giản Chính Dương, bất chấp mỏi eo đau lưng, nhảy ra, phòng bị nhìn anh, "Hôn một chút nữa em sẽ giận đấy."

Giản Chính Dương vẫn muốn hôn, liếm môi, nhìn bộ dáng phòng bị của Tiểu Thỏ, tương đối mất hứng, "Anh không ăn em, cách xa anh như vậy làm gì?

Tiểu Thỏ tức giận nhìn anh, "Hừ, nói chung, không được đến gần em nửa bước."

Không ăn cô, mà toàn thân cô đau nhức à, còn có môi nữa, không cần đi soi gương, khẳng định đã sưng lên, bây giờ nghĩ tới có chút đau nè, không biết anh có phải thuộc giống chó không, sao lại dùng sức cắn như vậy chứ, xem cô là một miếng thịt béo mà.

"Bảo bối, anh phát hiện khi em tức giận rất đáng yêu." Giản Chính Dương không có tức giận, mà là si mê nhìn Tiểu Thỏ, anh nhìn trăm lần cũng đều đáng yêu như thế."

Tuy rằng Tiểu Thỏ đứng xa, nhưng vẫn có thể nghe được lời nói của Giản Chính Dương, khóe miệng nở nụ cười nhưng vẫn ngoan cố, "Ít buồn nôn đi, em nói cho anh biết, chính là như thế, anh cũng hức chỉ đứng xa nhìn không được nhìn gần."

"Bảo bối ~" Giản Chính Dương thực hiện ý đồ giả đáng thương.

"Hừ..." Biết không thể để Giản Chính Dương gần mình, Tiểu Thỏ kiên quyết không bị bộ dáng giả bộ đáng thương của anh lừa gạt, kiên định lập trường của mình. 

Giả bộ nửa ngày, phát hiện Tiểu Thỏ không cử động, Giản Chính Dương bất đắc dĩ đen mặt, "Được rồi, em không nên đề phòng anh như thế, anh sẽ không chạm vào em."

"Không tin!" Tiểu Thỏ nói ra hai chữ.

Sao lời nói của anh không có tín nhiệm ở trong lòng Tiểu Thỏ thế? Giản Chính Dương tức giận, che trán, "Em phải tin tưởng anh, anh nhất ngôn cửu đỉnh."

"Trên đời này người nhất ngôn cửu đỉnh rất ít." Tiểu Thỏ vẫn hoài nghi.

"Được rồi, anh xin thể như thế được chưa." Giản Chính Dương bất đắc dĩ cưng chìu, miệng của cô đều sưng lên, bản thân anh nhìn cũng nóng ruột, anh cũng tiếc khi nhìn thấy cô như thế.

"Thề có ích thì có cảnh sát làm gì?"

"..."

Thì ra Tiểu Thỏ của anh còn có một mặt vô lại như thế, Giản Chính Dương phát hiện lòng của mình vui vẻ không ngừng, si mê nhìn Tiểu Thỏ.