Tiểu Thỏ nhìn người đàn ông ôm chặt mình trong lòng. Lẽ ra cô nên tức giận vì anh bá đạo mới đúng, nhưng lại không biết vì sao cảm thấy trong lòng có một chút ngọt ngào. 

Đàn ông có ham muốn chiếm hữu là chuyện bình thường. Dựa theo tình hình chung cho thấy, khi họ thích một ai đó, ham muốn chiếm hữu sẽ càng thêm phần mãnh liệt. Giản Chính Dương có ham muốn này, nhưng anh lại làm quá mức, khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy áp lực. 

Vì vậy, cô có chút tức giận, ôm lấy tay của mình, “Bỏ ra, anh siết cổ em đến chết mất.” 

Giản Chính Dương hơi buông ra, nhưng rốt cuộc vẫn không buông tay, “Em là của anh, không được rời khỏi đây.” 

"Em phải về nhà."

"Không cho phép."

"Giản Chính Dương!" Bạch Tiểu Thỏ thật sự giận dữ. Cô đưa chân lên, đạp mạnh vào anh. Khuôn mặt anh nhăn lại vì đau đớn, cánh tay vẫn quyết không buông cô ra. 

Vừa nãy cô dùng lực lớn như vậy, anh nhất định là rất đau. Tiểu Thỏ chợt cảm thấy hối hận. Cô chỉ muốn anh buông cô ra mà thôi. Còn định nhìn một chút xem chân anh thế nào, Giản Chính Dương lại cho rằng cô muốn vùng vẫy để thoát, càng ôm chặt hơn.

Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cất giọng dịu dàng, "Chính Dương, để em nhìn chân anh một cái đi. Lúc nãy em dùng lực lớn như vậy, anh vẫn không buông em ra, ngốc quá mà.” 

Nghe Tiểu Thỏ dịu dàng với mình, cả người Giản Chính Dương lập tức nhũn ra. Anh không muốn rời khỏi cơ, nhân cơ hội này liền làm nũng. 

"Chân anh đau quá."

Không biết vẻ mặt này có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, chỉ là Tiểu Thỏ chợt nhận ra, mỗi lần cô mềm mỏng, Giản Chính Dương nhất định sẽ nghe lời cô nói.  

Ừm... Từ nay về sau, cô biết cách để đối phó với anh rồi. Trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng trên mặt Tiểu Thỏ vẫn giữ sự bình tĩnh, “Để em nhìn xem.” 

Đỡ Giản Chính Dương ngồi xuống ghế sofa, nhìn xem chân của anh, nó hơi đỏ lên một chút, cũng không phải chuyện gì lớn lắm, dù sao thì cô đâu có mang giày, sức nặng có giới hạn. Tuy rằng dùng toàn bộ sức lực, nhưng so với khi đạp mà mang giày, lực lại nhỏ hơn rất nhiều. 

Nhìn qua một phen, Tiểu Thỏ đứng dậy, "Không có việc gì rồi."

Giản Chính Dương còn muốn làm nũng. Thấy cô bước ra cửa, anh lập tức thay đổi sắc mặt, giữ chặt lấy cô, “Em còn muốn đi?” 

Tiểu Thỏ chưa từng thấy sắc mặt âm trầm của Giản Chính Dương, cô có hơi sợ. Nhìn khuôn mặt hắc ám ấy, cô trả lời thật cẩn thận. 

"Em chỉ là muốn về nhà."

Bởi vì sắc mặt của Giản Chính Dương vẫn không đổi, trực giác nói cho cô biết, nếu cô nói ra lời khiến anh mất hứng thì sẽ cực kỳ thảm hại. Vì vậy, từng câu từng chữ trong câu trả lời của cô đều rất mực cẩn thận. 

"Từ giờ trở đi, nơi này là nhà của em. Về sau, em đều phải ở nơi đây cùng anh.” Giản Chính Dương một mực không buông. 

"Cho nên, em không được về nhà."

Tiểu Thỏ không vừa ý, "Nơi này không có quần áo của em. Cho dù anh muốn em ở chung, tốt xấu gì anh cũng nên để em về nhà thu dọn đồ đạc đã chứ.” 

Giản Chính Dương vừa nghe, lập tức nói, "Đợi anh thay đồ, anh cùng em về thu dọn đồ đạc.” 

Tiểu Thỏ sững sờ nhìn Giản Chính Dương lấy vận tốc ánh sáng để mặc quần áo cho tử tế, “Nè nè, em đâu có nói hôm nay em dọn qua ở đâu.” 

Tuy cả hai đã phát sinh quan hệ, nhưng tạm thời, cô chưa tính đến việc ở cùng với anh đâu à. 

Giản Chính Dương không nói gì nữa, kéo tay Tiểu Thỏ, "Chúng ta đi thôi."

Tiểu Thỏ vốn còn cho rằng anh đã đồng ý để cô về nhà. Anh kéo tay cô, cùng lắm là đưa cô về nhà thôi, hoặc là giống như hôm qua, anh ngủ lại nhà cô một đêm cũng chẳng sao cả. Nào ngờ vừa bước vào cửa, anh liền bước tới ghế ngồi như một đại gia, ra lệnh.

"Mang hết những gì cần thiết, quan trọng nhất của em đi, những thứ khác không cần, anh mua cho em đồ mới.” 

"Làm gì?" Bạch Tiểu Thỏ không phản ứng kịp.

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ, nói, "Qua nhà anh.”

"Ai nói em muốn qua nhà anh?”

"Anh mặc kệ. Từ nay về sau, em phải ở cùng với anh.” Giản Chính Dương nói rất bá đạo.

"Dựa vào cái gì mà em ở chung với anh? Em đâu có ở cùng với ai đâu.” 

"Kết hôn là được. Hôm nay muộn rồi, ngày mai anh dẫn em đi đăng ký.” 

Tiểu Thỏ bị đờ ra một phen, "Ai nói em muốn kết hôn với anh?”

"Anh mặc kệ em có kết hôn với anh hay không, ở chung cũng được. Tóm lại, em phải ở cùng với anh.” Giản Chính Dương bình tĩnh mở miệng, trong ánh mắt lại tràn đầy sự quyết tâm. 

"Em không đi." Tiểu Thỏ không thích thái độ của Giản Chính Dương. Cô giận dỗi, bước qua ghế sofa ngồi. 

"Không cần lấy đồ đạc nữa sao? Được thôi, chúng ta đi.” Giản Chính Dương trực tiếp bỏ qua Tiểu Thỏ rồi nói.

"Ây da! Giản Chính Dương, anh làm gì vậy? Đừng có kéo em. Em không đi!” Tiểu Thỏ bắt lấy cánh tay Giản Chính Dương, không ngờ tên gia hỏa này lại không phân biệt phải trái như vậy. 

Giản Chính Dương kéo mấy cái, thấy Tiểu Thỏ giữ chặt sofa không buông, anh cũng chẳng dám kéo mạnh hơn. Kéo mãi không được, anh đành buông tay, nhìn cách bài trí khắp nhà. 

"Em thật sự không đi theo anh?” 

"Không đi." Tiểu Thỏ cực kỳ kiên quyết.

"Được rồi." Giản Chính Dương nói xong, lập tức hất tung chiếc ghế sofa bên cạnh, sau quơ hết đồ trên bàn trà, ném toàn bộ xuống đất, sau đó đi phá hoại mấy dùng trong nhà. Tiểu Thỏ nhìn mà kinh hãi. 

"Dừng tay! Giản Chính Dương, anh đang làm gì vậy hả?!” 

Giản Chính Dương dừng tay, "Có đi với anh không?”

Thấy Tiểu Thỏ muốn lắc đầu, Giản Chính Dương nói tiếp, "Nếu em không đi, anh sẽ đập bể nhà của em, khiến em không còn chỗ để ở!” 

"Anh, anh!!!..." Tiểu Thỏ giận đến mức nói không ra lời.

"Được rồi." Thấy Tiểu Thỏ không có phản ứng, Giản Chính Dương lại bắt đầu đập phá đồ đạc. 

"Dừng tay, em đi em đi, em đi theo anh!” Giản Chính Dương chuẩn bị nhảy vào phòng ngủ đập phá, Tiểu Thỏ không thể do dự thêm nữa. Tên điên này, nếu cô cứ kiên trì theo ý mình, anh nhất định sẽ phá nát nhà cô. Tuy rằng đồ đạc không nhiều, những đó đều là những thứ mà mẹ cô mua khi bà còn sống, coi như chút kỷ niệm về người mẹ quá cố. 

Đạt được mục đích, Giản Chính Dương hài lòng gật đầu, "Đi thôi."

"Đi cái gì chứ? Cứ vậy mà đi sao? Tốt xấu gì cũng phải thu dọn nơi này đã.” 

"Không cần." Giản Chính Dương kiên quyết lắc đầu, "Nếu như thu dọn xong rồi, nói không chừng em lại chạy về ở.” 

"Anh!”

"Mau lấy đồ rồi đi nhanh, không thì anh sẽ đập phá tiếp đó!” 

"Anh là đồ lưu manh!" Tiểu Thỏ tức giận đến mức nói không ra lời. Tuy là vậy, cô vẫn kịp lấy ra chứng minh thư, hộ khẩu, giấy tờ các loại, đóng gói vài bộ quần áo, sau đó cài chốt cửa, đóng khóa điện nước. Vừa bước ra, khóa cửa chính lại, chìa khóa và túi xách của cô đã bị Giản Chính Dương chụp lấy.

"Anh giữ cho em.” 

Còn việc có muốn trả lại cho cô hay không, trước khi Tiểu Thỏ và mình kết hôn, Giản Chính Dương quyết định phải cất kỹ mớ giấy tờ này của cô. 

Nhìn người đàn ông đang lôi kéo mình xuống lầu, Tiểu Thỏ cảm thấy cõi lòng vô cùng bất đắc dĩ. Nghĩ tới đống lộn xộn vừa rồi trong nhà, rốt cuộc thì cô quen biết người đàn ông này là tốt hay xấu đây? Con đường phía trước thật là mênh mang, mịt mờ làm sao