Lâm Huân tỉnh lại từ trong mơ.

Vừa rồi trong mơ có một nữ nhân nằm trong khuỷu tay hắn làm nũng, giọng nói mềm mại yêu kiều, hắn không thấy rõ mặt, cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.

Hắn vẫn luôn không có hứng thú với nữ nhân, không biết tại sao sẽ mơ một giấc mơ như vậy.

Chỉ cảm thấy ở trong mơ, bản thân hắn dường như rất thích người kia.

Giấc mộng này là kiếp trước của hắn? Cũng có thể là kiếp sau? Hắn cũng không rõ nữa, hắn chỉ biết kiếp này có lẽ sẽ không có nữ nhân nào như vậy xuất hiện.

Hắn vừa động đậy, người bên cạnh hắn cũng động đậy theo, duỗi tay định ôm lấy hắn, hắn lại có chút bài xích đẩy người ra.

Vũ Đồng vội vàng ôm chăn ngồi dậy, nhỏ giọng gọi: “Hầu gia…”
“Trở về phòng của ngươi đi.” Lâm Huân lạnh nhạt nói.

“Vâng…” Vũ Đồng phủ thêm quần áo, hành lễ xong đóng cửa đi ra ngoài.

Lâm Huân lâu lâu mới nhớ tới tìm nàng ta một lần, tối nay cũng do công việc phải uống rượu, nàng ta mới có cơ hội.

Nàng ta vẫn luôn mang tâm lý may mắn có thể mang thai con của hắn, nếu thế nàng ta sẽ không còn chỉ là một nha đầu thông phòng nữa.

Bắt đầu từ ngày nàng ta bò lên giường của hắn, tham vọng của nàng ta càng lớn hơn.

Không nghĩ tới nàng ta mới vừa đi được hai bước đã có bà tử đưa nàng ta sang căn phòng bên cạnh, mục đích là cho uống thuốc tránh thai.

Nàng ta không ngừng rơi lệ, trong lòng vừa hận vừa oán.

Đối với hắn mà nói, rốt cuộc thì nàng ta không phải đặc biệt.

Lâm Huân không ngủ được, hắn dậy tới tịnh thất rửa ráy một chút, lúc đi ra nhìn thấy chiếc khăn tay đặt trên bàn.

Hoa văn đường may tinh mịn, hẳn là vô cùng dụng tâm.

Chiếc khăn tay này được gửi từ phủ Ứng Thiên tới, kèm theo đó còn có một tờ đơn tố cáo tập thể.

Thư hắn chưa đọc, nhưng hắn biết chắc chắn là do tiểu nha đầu Diệp Uyển đưa tới.

Năm đó Diệp Quý Thần vì án tử của Diệp gia mà bị sung quân tới làm quan ở phủ Ứng Thiên, sau này trong lúc nhậm chức lại bất hạnh đắc tội người của Vương gia.

Hắn làm người ngay thẳng, không dễ đón tiếp, vậy nên mỗi lần giám khảo đều đánh giá nửa vời, hắn vẫn luôn làm Huyện lệnh.

Lâm Huân cũng từng muốn giúp hắn, lại bị hắn uyển chuyển từ chối.

Trong xương cốt của Diệp Quý Thần luôn có sự kiêu ngạo của người văn nhân, điểm này giống với tất cả những người có xuất thân là quan văn.

Ví dụ như Tể tướng Lục Vân Chiêu hiện tại.

Xuất thân của Lục Vân Chiêu cũng không tốt, dựa vào sự dìu dắt của Phụ Quốc công cùng với lực lượng không rõ trợ giúp, từng bước từng bước bò tới vị trí dưới một người trên vạn người này, không chịu được có người lén thảo luận thân thế của hắn sau lưng hắn.

Lần trước, có một ngôn quan và hắn chính kiến không hợp, lúc uống rượu với đồng liêu đã lén phê bình mẹ của Lục Vân Chiêu hai câu, không lâu sau đã bị cách chức điều tra..

Trên chuyện chính sự, Lâm Huân và Lục Vân Chiêu cũng thường có ý kiến khác nhau, nhưng hắn lại rất thưởng thức sự kiêu ngạo và sự dũng cảm dám thực hiện cải cách của hắn.

Lâm Huân không thể phủ nhận rằng có đôi khi hắn hơi quái lạ.

Có lẽ do từ nhỏ đã nghe quen những lời ca ngợi và nịnh hót, thế nên đối với những người có ý kiến trái ngược với mình, hắn lại đặc biệt khoan dung và chú ý.

Thế nên nha đầu Diệp Uyển vâng vâng dạ dạ, thích khóc nhè, ban đầu hắn cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy khá đáng thương.

Tuổi còn nhỏ đã bị mẹ kế bắt nạt, lại không dám nói với Diệp Quý Thần.

Lâm Huân là người ngoài, không tiện nhúng tay vào chuyện nhà của nàng, chỉ âm thầm giúp đỡ nàng một chút.


Cho đến một ngày, Diệp Quý Thần nói với hắn, tiểu nha đầu dường như có suy nghĩ không bình thường với hắn.

Lúc này hắn mới tỉnh ngộ, mỗi lần nha đầu kia nhìn hắn hai mắt đúng thật là tỏa sáng lấp lánh.

Đó là thích ư? Hắn chưa từng thích người nào nên không biết.

Hắn cảm thấy hơi buồn cười, tuổi của hắn cũng đủ làm cha của nàng rồi.

Sau đó hắn không tới Diệp gia nữa.

“Hầu gia.” Thấu Mặc đứng ngoài cửa nói vọng vào.

Lâm Huân nói: “Vào đi.”
Thấu Mặc trước hết nhìn thoáng qua một cái, thấy Lâm Huân quần áo chỉnh tề mới cúi đầu tiến vào, bẩm báo nói: “Đã xảy ra chuyện.

Rất nhiều quan viên đều bị bắt, trong đó có cả Diệp đại nhân.”
Lâm Huân hơi nhíu mày: “Nói rõ ra xem.”
“Lục Tướng thực thi chính sách mới, rất nhiều quy định đã được ban hành tới địa phương nhưng không ai chịu thi hành.

Lục tướng ra lệnh xử phạt một số quan lại địa phương chống đối quyết liệt, không ngờ thay vì tiếp tục thi hành chính sách mới lại bị thêm nhiều người chống đối.

Thậm chí ngay cả Thị ngự sử Thôi Hộ xuống địa phương đốc thúc công việc cũng được phát hiện đã đột tử trong phủ Ứng Thiên.”
“Việc này có liên quan gì tới Diệp Quý Thần?”
Thấu Mặc nói tiếp: “Hỏng ở chỗ là, trong dịch quán Thôi Ngự sử bị giết hại lục soát được một bức thư, chỉ trích chính sách mới là một sai lầm lớn làm xáo trộn tình hình hiện tại.

Còn phê phán phép thanh miêu[*], phép bảo mã[*], v.v… còn mắng Hoàng thượng hoa mắt ù tai, diễn đạt rất gay gắt, bên trên có chữ ký của Diệp đại nhân.

Sợ rằng phe của Lục Tướng sẽ trừng phạt nghiêm khắc một số quan viên của phủ Ứng Thiên vì tội giết hại mệnh quan triều đình và các tội khác.”
[*]Tân pháp của Vương An Thạch thời Bắc Tống:
Phép thanh miêu: khi lúa còn xanh thì nhà nước cho dân vay tiền, đến khi lúa chín thì dân lại phải trả tiền lại, tính theo lệ nhà nước đã định mà trả tiền lãi.

Phép bảo mã: nhà nước giao ngựa cho dân các bảo phải nuôi, có con nào chết thì dân phải theo giá đã định mà bồi thường lại.

Lâm Huân chắp tay sau lưng đi quanh phòng.

Chân Tông là một vị Hoàng đế đầy triển vọng, quyết tâm thay đổi hiện trạng đất nước nên sau khi Lục Vân Chiêu lên nắm quyền, Chân Tông đã ủng hộ hắn thực hiện mạnh mẽ các cải cách.

Tuy nhiên, tác động to lớn của cuộc cải cách đối với đất nước và xã hội đã bị phe bảo thủ phản đối quyết liệt, các đảng cũ và mới vẫn tiếp tục đấu tranh.

Chính trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, Diệp Quý Thần đã va vào hàng ngũ những người theo chủ nghĩa cải cách, và nghiễm nhiên bị dùng để giết gà dọa khỉ.

Khi trời rạng sáng, Lâm Huân đã chủ động đến phủ đệ của Lục Vân Chiêu, với hy vọng có thể cứu mạng Diệp Quý Thần khỏi tay Lục Vân Chiêu.

Lục Vân Chiêu và phu nhân vốn đang ngồi uống trà trong sảnh, thấy Lâm Huân tới, phu nhân hắn tự mình bưng trà cho Lâm Huân.

Lâm Huân cảm ơn xong Chu thị bèn lui xuống.

Nàng ta đã thành thân với Lục Vân Chiêu gần hai mươi năm, vì vậy nàng ta hiểu rất rõ tính tình của phu quân mình.

Mặc dù hai người tôn trọng nhau như khách, nhưng hắn cũng không muốn nàng ta nhúng tay vào việc của triều đình.

Ở trong mắt hắn, công việc của nữ nhân là quản gia, giúp phu quân dạy con, những chuyện khác không nên nhúng tay vào.

Chưa kể nàng ta còn không sinh được con.

Sau khi Chu thị đi, Lục Vân Chiêu nghe ý đồ tới của Lâm Huân thì chỉ cười nhạt: “E rằng Hầu gia nghĩ sai rồi.”
Lâm Huân khó hiểu nhìn hắn, hắn tiếp tục nói: “Hầu gia cho rằng bổn tướng muốn đẩy mấy quan viên của phủ Ứng Thiên kia vào vào chỗ chết à? Ý chỉ này là do chính Hoàng thượng ban ra.

Mặc dù bổn tướng là người thi hành chính sách mới, nhưng cũng là phụng ý chỉ của Hoàng thượng, quyền uy, không chấp nhận bất kỳ kẻ nào thách thức.

Sáng nay có quan viên tiến cung cầu tình, thậm chí còn mang cả di chúc ra nhưng cũng vô dụng, quan viên kia đã bị Hoàng thượng biếm về địa phương làm quan.

Bổn tướng xin khuyên Hầu gia một câu, đừng xen vào việc của người khác.”

Lục Vân Chiêu là đối thủ của Lâm Huân, bởi vì chuyện xuất binh, Chính sự đường với Khu phủ mỗi người mỗi ý, đã tranh luận gay gắt mấy lần.

Đồng thời Lâm Huân không tán thành chính sách mới, mặc dù hắn không biểu hiện quá quyết liệt như phe bảo thủ, nhưng dù sao hắn cũng là một thành viên của thế gia đại tộc.

Lục Vân Chiêu chịu nói với hắn điều này, hắn biết Diệp Quý Thần là khó cứu.

Ra khỏi phủ Thừa tướng, Lâm Huân suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định tiến cung một chuyến.

Hắn biết Hoàng thượng rất ưu ái hắn, thường triệu hắn vào cung cùng dùng bữa, thảo luận chính sự.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn có được sự sủng ái của Hoàng thượng, lại không biết đằng sau hắn như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ không thôi.

Chân Tông tuổi tác đã cao, gần đây mê luyến đan dược nên càng thêm hỉ nộ vô thường, ngay cả Thái tử cũng hoảng sợ vì thường xuyên bị khiển trách.

Trên đại điện, tổng quản đại nội châm trầm hương, Chân Tông dựa vào long ỷ nhắm mắt dưỡng thần.

Kể từ khi Lục Hoàng tử bị biếm, Đồng Ngọc bị liên lụy, Chân Tông tìm mãi không thấy một người hợp ý ở bên cạnh.

Ở bên cạnh, Trung thư xá nhân quỳ sau bàn như đang chờ Hoàng thượng nghĩ chỉ.

Sau khi Lâm Huân hành lễ ở trên điện xong, Chân Tông ban ngồi.

“Ngươi tiến cung là vì chuyện của Thôi Hộ?” Chân Tông nhắm mắt lại hỏi.

“Không phải.” Lâm Huân sợ chạm vào vảy ngược của Hoàng đế, sự tình càng phát triển theo hướng càng khó lường bèn nói: “Thần là nghe nói thân thể Hoàng thượng không thoải mái nên cố ý vào cung thăm.”
Khóe miệng Chân Tông nở một nụ cười nhạt, nhìn hắn gật đầu, rồi nói với Trung thư xá nhân: “Thân thể này của trẫm càng ngày càng sa sút.

Cho nên mới nghĩ nhân lúc vẫn còn sức khỏe có thể noi gương tổ tiên, làm cho đất nước trở nên hùng mạnh, để người kế vị và con cháu đời sau có thể hưởng thụ giang sơn gấm vóc.

Nhưng những văn thần ngoan cố kia lại không muốn thấy trẫm cải cách, trong tối ngoài sáng quấy nhiễu không ngừng.

Ví dụ như chuyện của phủ Ứng Thiên lần này bọn họ còn dám ám sát mệnh quan triều đình, nhục mạ trẫm.

Những người có tên trong đơn tố cáo tập thể đều phải nghiêm trị.

Người nào còn dám tới cầu xin trẫm sẽ cùng xử phạt không thương tiếc.”
Trung thư xá nhân vừa nghe vừa lau mồ hôi trên đầu, trong tay còn cầm bút lông.

Lâm Huân nhíu mày, xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, không nói gì.

Chân Tông ủng hộ cải cách, Lục Vân Chiêu thi hành chính sách mới và vấp phải vô số những phản đối gay gắt, rất nhiều người trong đó đã bị Chân Tông bãi miễn, Lục Vân Chiêu tiến cử người mới vào thay thế.

Nhóm người này phần lớn đã động chạm đến lợi ích của các thế gia đại tộc và quan chức kỳ cựu, mâu thuẫn giữa hai phe ngày càng gay gắt, Chân Tông cũng gặp rắc rối nhưng lại không thể cách chức hết văn võ bá quan phản đối trong triều.

Làm như thế đất nước sẽ bị tê liệt.

Trung thư xá nhân hỏi: “Vậy ý của Hoàng thượng là…?”
Chân Tông chưa kịp nói thì có một thái giám chạy chậm lên điện, tiến lên nói nhỏ bên tai hoàng đế Chân Tông vài câu.

Chân Tông tức giận nói: “Thực sự có việc này? Ngươi nói cho rõ ràng, không cần phải giấu giếm, ở đây không có người ngoài.”
Gã thái giám kia gật đầu: “Chu đại nhân của Đề hình tư phụng mệnh điều tra vụ án Thôi đại nhân bị sát hại, ngài ấy trước tiên dẫn người đến lục soát nhà của Mã Tri phủ ở phủ Ứng Thiên, phát hiện Mã Tri phủ và Lục Hoàng tử đã thư từ qua lại với nhau từ mấy năm trước, còn có mấy ngàn lượng hoàng kim.”
Chân Tông vỗ mạnh xuống thành ghế một cái, lớn tiếng nói: “Buồn cười! Truyền ý chỉ của trẫm, tất cả quan viên có liên quan tới sự việc phủ Ứng Thiên lần này, bất kể chức quan lớn hay nhỏ đều trảm hết.”

Lâm Huân biết Diệp Quý Thần bị liên lụy, e rằng không thể giữ được tính mạng nên muốn bảo vệ người nhà của hắn.

Trong những gia quyến của Mã tri phủ, nữ tử đều bị phán sung làm quan kỹ, nam tử đều bị phán làm nô lệ, gia quyến của những quan viên khác cũng không tốt hơn là bao.

Lâm Huân dựa vào chức tước của mình tới phủ Ứng Thiên trước.

Vũ Đồng làm nha hoàn thiếp thân đi cùng hắn.

Lâm Huân vừa tới phủ Ứng Thiên đã ra ngoài lo liệu, sợ Chu Hoài Viễn biết hắn dựa vào quan hệ cá nhân ý đồ muốn cứu gia quyến của Diệp Quý Thần sẽ gặp phải những phiền toái không cần thiết nên làm việc rất cẩn thận.

Vũ Đồng ở trong dịch quán hai ngày, bỗng nhiên nghe thấy dịch thừa nói bên ngoài có một cô nương họ Diệp cầu kiến, có khuyên thế nào cũng không đi, đã quỳ ngoài cửa hồi lâu.

“Ngươi không nói Hầu gia không có ở đây sao? Đối phương có nói đến từ đâu hay không?” Vũ Đồng hỏi.

Dịch Thừa lắc đầu: “Cô nương kia không chịu nói, nhưng mà tuổi không lớn, nhìn khá đáng thương, cứ ở bên ngoài yêu cầu được gặp đại nhân.”
“Ngươi đưa ta ra ngoài xem.” Vũ Đồng đứng dậy nói.

Dịch Thừa mang theo Vũ Đồng tới bên cạnh cửa lớn của dịch quán, chỉ vào một bóng dáng gầy yếu ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Cô nương nhìn đi, chính là nàng.”
Vũ Đồng nhìn cô nương kia mấy lần, dung mạo nhiều nhất chỉ được coi là thanh tú, khóc sướt mướt, không phải loại hình Lâm Huân thích.

Nàng ta hơi thả lỏng, thì thầm vài câu với dịch thừa.

Dịch thừa nói: “Làm vậy không tốt đâu.

Lỡ như đại nhân trách tội xuống…”
“Ngươi cứ làm theo lời ta nói đuổi nàng ta đi là được.

Ta còn có việc vội, đi trước một bước.” Vũ Đồng nói xong liếc ra ngoài cửa một cái rồi về thẳng phòng.

Hôm nay nàng ta muốn ra ngoài mua chút son phấn, không muốn lãng phí thời gian vào những người không liên quan.

Dịch Thừa bất đắc dĩ, đành phải tới trước mặt Diệp Uyển, thở dài nói: “Cô nương, đại nhân thật sự rất bận, sẽ không tới gặp cô nương đâu.”
Diệp Uyển túm lấy vạt áo của Dịch Thừa nói: “Cầu xin ngài! Tiểu nữ có quen biết với Lâm… đại nhân, thật sự có chuyện rất quan trọng muốn gặp ngài ấy! Tiểu nữ có thể chờ!”
Dịch Thừa lặp lại lời của Vũ Đồng một lần: “Không phải bản quan bất cận nhân tình, ngươi và đại nhân không thân cũng chẳng quen, ngay cả gặp ngài ấy một lần cũng không thể huống chi mở miệng muốn ngài ấy giúp đỡ chứ? Vẫn nên trở về sớm đi, đừng lãng phí thời gian.” Dứt lời, xoay người định đi, không ngờ tới dưới tình thế cấp bách Diệp Uyển ôm chặt chân Dịch Thừa nói: “Tiểu nữ và đại nhân không phải loại quan hệ mà ngài nghĩ, tiểu nữ từng hầu hạ đại nhân.”
Dịch thừa kinh ngạc đến rớt cằm, vội vàng đẩy Diệp Uyển ra, hỏi: “Điều ngươi nói là sự thật?”
Diệp Uyển thật sự không còn cách nào khác đành gật đầu.

Dịch thừa lập tức không biết làm sao, lại không chịu nổi nàng khẩn cầu mãi, huống hồ nghe giọng điệu của nàng giống như thật sự quen biết Lâm Huân, lại sợ cô nương này thật sự từng hầu hạ Lâm Huân, hắn bèn lén đưa nàng tới phòng của Lâm Huân, cho nàng ngồi bên trong chờ.

Đồ đạc trong phòng bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn đọc sách thêm một cái giường.

Diệp Uyển đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lâm Huân trở về, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Trong phòng giơ tay không thấy năm ngón, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới tiếng bước chân vừa nhanh vừa nhẹ, giống như quỷ mị.

Nàng hơi sợ, trong vô thức bò lên giường của Lâm Huân, co người vào một góc, sau đó dựa vào tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh lại, trong phòng có ánh đèn chiếu sáng, bên ngoài hình như có một bóng dáng quen thuộc.

Một lúc sau, bóng đen đột nhiên đi tới, kéo rèm ra, lúc thấy nàng ở trên giường nháy mắt tức giận nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Ai cho ngươi đi vào?”
“Lâm thúc… ta…” Diệp Uyển cắn môi, không biết nên giải thích như thế nào.

Lâm Huân nắm cổ tay nàng kéo xuống giường: “Là ngươi nói với dịch thừa ngươi đã từng hầu hạ ta? Phụ thân ngươi dạy ngươi như vậy à? Tại sao ngươi lại không biết liêm sỉ như vậy!”
Diệp Uyển sợ đến mức bật khóc, ngập ngừng nói: “Không phải… Phụ thân bị giam giữ ở đại lao, bị kết án chém đầu, ta nghe nói ngài đã tới phủ Ứng Thiên, lúc này mới tùy tiện cầu kiến, nhưng mà không vào được, vậy nên mới… Ngài có thể cứu phụ thân của ta không?”
Lâm Huân nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không cứu, cũng cứu không được.” Những sự rắc rối đằng sau chuyện này, một cô gái nhỏ như nàng không thể hiểu được.

Khởi La kinh sợ: “Vì sao? Ngài là Khu Mật sứ, là thần tử Hoàng thượng tin tưởng nhất, ngài chỉ cần mở miệng cầu xin cho phụ thân…”
“Không cần nói nữa, ngươi đi ra ngoài đi.” Lâm Huân phất tay nói.

Diệp Uyển quỳ xuống trước mặt Lâm Huân, vừa dập đầu vừa nói: “Cầu xin ngài Lâm thúc, cầu xin ngài cứu phụ thân! Ta thật sự đã rơi vào đường cùng, cũng không còn người nào có thể cầu xin.

Ta không thể trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu! Ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa báo đám ân tình của ngài, chỉ xin ngài có thể giúp chúng ta!”
Lâm Huân định nói chuyện thì Thấu Mặc tiến vào, hắn liếc Diệp Uyển đang quỳ dưới đất một cái, nói nhỏ với Lâm Huân: “Chu đại nhân tới.”
Lâm Huân phân phó Thấu Mặc: “Ngươi mang nàng ra ngoài đi.” Sau khi phân phó xong thì đi luôn.

Chu Hoài Viễn là thân tín của Lục Vân Chiêu, cực kỳ khó đối phó.

Chắc chắn là do hắn tới đây đã kinh động đến đối phương.

Thấu Mặc đưa Diệp Uyển ra khỏi dịch quán từ cửa hông, Diệp Uyển không cam lòng, vẫn quỳ ngoài cửa hông của dịch quán.

Lâm Huân găp Chu Hoài Viễn xong, nghe nói Diệp Uyển vẫn đang quỳ nên phân phó Thấu Mặc: “Ngươi đi nói với nàng một tiếng, phụ thân của nàng ta không cứu được, nhưng ta sẽ cố hết sức bảo vệ nàng và người nhà của nàng.

Bên phía thiên lao ta đã chuẩn bị xong, bảo nàng trước khi trở về thì đi gặp Diệp Quý Thần.”
Thấu Mặc lĩnh mệnh, lúc ra tới cửa thì thấy Vũ Đồng đang trở về.

Vũ Đồng cũng không che giấu, cười nói: “Để ta đi chuyển lời đi, cô nương nói chuyện với nhau cũng thuận tiện hơn.”
Thấu Mặc cảm thấy có lý nên để Vũ Đồng đi.

Lúc hắn ở Diệp gia với Lâm Huân đã nhìn ra được tâm ý của vị Diệp cô nương kia, nhưng mà Lâm Huân không có ý đó, một hạ nhân như hắn cũng không tiện lắm mồm.


Thấu Mặc nghĩ: Nhà cô nương ấy gặp biến cố, trong lòng chắc chắn đang rất đau khổ, hắn lại ăn nói vụng về nên để Vũ Đồng ra nói chuyện sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, Vũ Đồng không hề đi truyền lời mà để Diệp Uyển quỳ ngoài cửa suốt một đêm.

Ngày hôm sau, trước khi ra ngoài Lâm Huân hỏi nàng ta: “Diệp cô nương đi rồi sao?”
Vũ Đồng hồi bẩm nói: “Nô tỳ đã truyền lời nhưng cô nương ấy không chịu đi, vẫn nhất quyết quỳ bên ngoài.”
Lâm Huân nhíu mày, phất tay áo nói: “Vậy không cần quan tâm đến nàng nữa.”

Diệp Uyển quỳ cả một ngày, quỳ đến lung lay sắp đổ cũng không chờ được đôi câu vài lời của Lâm Huân.

Dịch thừa khuyên mãi nàng mới vô cùng đau lòng rời đi.

Không lâu sau, Diệp Quý Thần bị xử trảm, Diệp Uyển, Giang thị cùng với hai đứa con của Giang thị đều bị lưu đày.

Đây đã là kết quả tốt nhất mà Lâm Huân có thể tranh thủ được.

Hắn nhiều công vụ quấn thân nên không nghĩ nhiều tới chuyện này nữa.

Chỉ dặn dò quan viên phụ trách lưu đày đối xử với bọn họ tốt một chút.

Đến tận khi một ngày nọ, lúc ở trong yến hội có quan viên nói đến chuyện năm đó Lục Hoàng tử bị lưu đày, trên đường đã chết vài cơ thiếp, có người nói rằng là do quan sai đầu lĩnh chiếm đoạt thân thể, bị tra tấn đến sống không bằng chết, cuối cùng chịu không nổi tự sát.

Lâm Huân luôn ít nói bỗng nhiên mở miệng hỏi về quan viên kia: “Quan sai kia làm sao?”
Quan viên cung kính trả lời: “Ngài có điều không biết, đây đều là quy củ bất thành văn.

Tội nhân mà thôi, ai sẽ quan tâm tới sống chết của bọn họ.”
Bỗng nhiên Lâm Huân thấy trong lòng nặng trĩu.

Mặc dù tướng mạo của Diệp Uyển không được coi là xuất chúng, nhưng nàng mềm mại kiều nộn, khó đảm bảo mấy tên quan sai t*ng trùng lên não kia không có tâm tư bi3n thái gì đó.

Hắn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, ngày hôm sau đã sai Thấu Mặc đi hỏi thăm quan sai áp giải là người phương nào.

Tin tức Thấu Mặc mang về cũng không tốt, tên quan sai kia đã nhiều lần gian dâm gia quyến của tội nhân trên đường lưu đày, nhưng vì hắn ta có chút bối cảnh trong triều nên không ai dám làm gì hắn ta.

Lâm Huân lập tức rời kinh, một đường đuổi theo, lúc đuổi tới đội ngũ lưu đày, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Diệp Uyển.

Hắn xuống ngựa hỏi Giang thị, Giang thị ấp úng.

Hắn lại hỏi đầu lĩnh quan sai kia, tên kia trái lại rất bình tĩnh trả lời: “Cô nương kia không chịu được khổ cực, hôm qua đã nhảy vực tự sát.”
“Nơi này đã sắp tới nơi lưu đày, nếu nàng ấy không chịu được khổ cực, tại sao bây giờ mới tự sát?” Lâm Huân lạnh lùng chất vấn.

Đầu lĩnh quan sai bị khí thế của hắn dọa sợ, không dám nói lời nào.

Lâm Huân nhìn Giang thị, Giang thị bị hắn nhìn đến nỗi lo lắng bất an, biết thủ đoạn của Lâm Huân, vội vàng quỳ xuống nói: “Việc này không liên quan tới dân phụ, là hắn, là hắn bức dân phụ!” Bà ta nơm nớp lo sợ chỉ vào đầu lĩnh quan sai.

“Tiện phụ ngươi chớ có ngậm máu phun người!” Đầu lĩnh quan sai muốn tiến lên, Thấu Mặc giơ tay vặn ngược tay hắn ta lại, khiến hắn ta đau đến hét lên: “Vị tráng sĩ này xin tha mạng! Cô nương kia đi tìm chết, thật sự không có quan hệ gì với ta mà!”
“Ngươi thật sự cho rằng không ai biết những việc ngươi làm? Hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo!” Thấu Mặc một chân đá vào đầu gối của hắn ta, hắn ta đau đến quỳ xuống đất.

Lâm Huân liếc hắn một cái, mệnh hắn nói vách núi ở nơi nào, mặt khác sai người đưa hắn tới quan phủ địa phương để điều tra.

Giang thị muốn chạy trốn cũng bị Lâm Huân bắt lấy.

Đến khi Lâm Huân giục ngựa tới bên vách núi, chỉ thấy một đôi giày thêu rách.

Vách núi này sâu không thấy đáy, nếu người bình thường nhảy xuống chắc chắn không còn mạng, huống chi thời gian đã qua một ngày.

Lâm Huân hét to hai tiếng xuống dưới, ngay cả hồi âm cũng không có.

Thấu Mặc nói: “Diệp cô nương có lẽ đã ra đi.

Chủ tử vì cứu cô nương ấy đã tận lực, đừng tự trách mình.”
Lâm Huân siết chặt chiếc khăn Diệp Uyển thêu trong tay áo, lắc đầu nói: “Là ta sơ sẩy, hại nàng ấy uổng phí tánh mạng.

Nói đến cùng cũng là ta phụ bạc nàng.”
Lúc này một con con bướm nhanh nhẹn hạ xuống bờ vai của hắn, bồi hồi một lát rồi rời đi.

Hắn vốn không tin quỷ thần, không tin luân hồi.

Nhưng nếu có thể chuyển thế đầu thai, hắn chân thành hy vọng Diệp Uyển có thể phúc trạch kéo dài, phú quý vô biên.

Vì nàng hắn sẵn lòng giảm thọ mười năm..