Thấu Mặc đưa đoàn người về phủ Yến Vương.

Mạnh Diệc Hoan rất tự nhiên đi về nơi ở của nàng ta ở Đông viện.

Hắn lại không biết nên sắp xếp cho Khởi La ở nơi nào.

Nói như thế nào thì phu nhân cũng đang mang trong mình cốt nhục của Vương gia, không thể làm chậm trễ, thế nên sắp xếp cho Khởi La ở Tây viện.

Khởi La nhìn nơi Vương phủ hoàn toàn xa lạ này, không có chút nào giống Hầu phủ trong ký ức, dù là cỏ cây hay là hạ nhân.

Quan trọng nhất, trong Tây viện này không có chút hơi thở nào của hắn.

Ninh Khê đỡ nàng ngồi lên giường, cẩn thận dò hỏi nàng muốn ăn gì, sau đó sai nha hoàn đi chuẩn bị.

Khởi La cúi đầu sờ sờ bụng, thời gian còn ngắn, đại khái là hơn một tháng, bụng rất bằng phẳng.

Nhưng thật sự là vô cùng thần kỳ, có một sinh mệnh nhỏ đang ở trong bụng nàng.

Trước đây đã từng có một đứa, nhưng lúc ấy nàng hoàn toàn không biết, bây giờ lại vô cùng rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của con.

Đây là đứa nhỏ của bọn họ, là ông trời ban ân.

Nếu nàng muốn rời khỏi nơi này thì thật ra không khó.

Tuy nàng đã giao ảnh vệ ra, bây giờ lại bị Lâm Huân giam lỏng, nhưng rốt cuộc thì nàng không còn là Chu Khởi La của ba năm trước đây nữa.

Chỉ cần tùy tiện tìm cách nào đó, khiến hắn đuổi nàng ra khỏi phủ, nàng chắc chắn có thể tìm được một nơi ổn thỏa bình an sinh bé con ra.

Nhưng hắn lại là cha của đứa bé, nàng không nỡ để con vừa sinh ra đã không có cha.

Diệp Quý Thần đến Tây viện, thấy Khởi La ngồi trên giường ngẩn người, vẻ mặt cô đơn.

Tây viện vì trước nay chưa từng có người ở, thế nên bày biện trong phòng vô cùng đơn sơ, thân thể nhỏ xinh của nàng ở trong căn phòng trống trải trông càng có vẻ yếu đuối mong manh.

Hắn lấy áo choàng bên cạnh khoác lên người nàng, cố gắng cười nói: “Vương gia chỉ là nhất thời nổi nóng, đợi đến khi hắn suy nghĩ cẩn thận, sẽ hồi tâm chuyển ý.

Bây giờ ngươi đừng suy nghĩ gì nữa, an tâm dưỡng thai cho tốt.”

Khởi La ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng ấm áp, cảnh còn người mất, nhưng cũng có những thứ vẫn giống như trước đây.

Nàng cố gắng nở một nụ cười: “Cữu cữu đừng lo lắng, con vẫn tốt.”
Dáng vẻ trước mắt này làm sao mà tốt được chứ? Diệp Quý Thần hiểu rõ trong lòng, nhưng không muốn khiến nàng buồn thêm, thế nên cũng không nói gì, chỉ gọi hết nha hoàn bà tử của Tây viện vào trong viện: “Phu nhân đang mang thai, các ngươi phải đặc biệt cẩn thận, không thể xảy ra chút sai lầm nào, đã nhớ chưa?”
“Vâng.” Những hạ nhân này tuy không biết vị phu nhân này là từ đâu tới, nhưng người có bản lĩnh mang thai cốt nhục của Vương gia, bọn họ đương nhiên phải cẩn thận hầu hạ.

Đây chính là đứa bé đầu tiên Vương gia, còn không biết có thể là đứa bé cuối cùng hay không, nếu xảy ra chuyện cũng không có cách nào bẩm báo lại với trong cung.


Lâm Huân tiến cung, nội thị còn chưa kịp thông báo, hắn đã xuất hiện trước mặt Hoàng đế.

Chân Tông vốn còn đang nằm nghiêng trên sạp nghĩ ngợi, thấy hắn đột nhiên đi vào, sắc mặt nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Huân xoay người, để Hoắc Nhiên áp giải thích khách lên, ấn xuống trước mặt Hoàng đế.

Chân Tông vịn vào Đồng Ngọc ngồi dậy, Hoắc Nhiên nói: “Vương gia trên đường hồi kinh bị thích khách tập kích.

Bởi vì sợ rút dây động rừng, cho nên chưa báo cho trong kinh biết.

Đây là thích khách bị bắt được.”
Thích khách kia mặt mũi bầm dập, trên quần áo đều là vết máu, hiển nhiên đã từng chịu hình.

“Người nào to gan lớn mật dám làm ra loại chuyện này?!” Chân Tông giận dữ nói.

Lâm Huân hỏi thích khách trên mặt đất: “Nói, là ai sai sử ngươi?”
Thích khách kia vốn đã một lòng tìm chết, tuy bị nghiêm hình bức cung vẫn không chịu nhận tội.

Nhưng bị lục soát được một cái khăn nhét trong người, không nghĩ tới người của Lâm Huân bản lĩnh thông thiên, lại tìm được thê tử đang mang thai bảy tháng của hắn ta.

Hắn ta chết thì chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng làm sao có thể liên lụy đến người nhà.

“Là… Là Tần Vương…” Thích khách gian nan nói xong thì gục đầu xuống.

“Phụ hoàng, đây là vu oan hãm hại mà phụ hoàng!” Triệu Tiêu không biết đã chạy vào từ khi nào, “phịch” một tiếng quỳ xuống bên chân Chân Tông: “Không phải nhi thần làm, tuyệt không phải nhi thần làm! Làm sao có thể chỉ nghe lời nói từ một phía của thích khách kia được?”
Chân Tông biết từ khi Lâm Huân nhận tổ quy tông, đến sau khi được phong làm Yến Vương, hai người Thái Tử và Tần Vương đều đứng ngồi không yên.

Trên triều chính kiến không hợp thì cũng thôi, thường thường còn sẽ có chút động tác nhỏ.


Thái Tử lòng dạ sâu hơn, làm việc tất nhiên cũng không làm ảnh hưởng đến bề ngoài.

Nhưng trái lại là Tần Vương lại nhiều lần chỉ huy Ngự sử dâng tấu buộc tội Yến Vương, lúc Yến Vương làm việc còn gây nhiều cản trở, thật sự là đứa không nên thân.

“Tần Vương cảm thấy bổn vương oan uổng ngươi?” Lâm Huân nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực.

Triệu Tiêu không nhìn hắn, chỉ là luôn miệng cầu xin Chân Tông nhìn rõ mọi chuyện, đừng bị lời gièm pha của tiểu nhân gây hiểu lầm.

.

Truyện Tổng Tài
Chỉ bằng vài lời phiến diện một phía của thích khách, quả thực không thể quy tội Triệu Tiêu được.

Lâm Huân nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, thúc phụ mang theo Lục Vân Chiêu vào kinh, để hắn tự mình giải thích ngọn nguồn với phụ hoàng.

Đến lúc đó xem Tần Vương còn lời nào để nói.”
Triệu Tiêu sững người, hắn vốn còn mang tâm lý may mắn, không nghĩ tới ngay cả chuyện Lục Vân Chiêu đều đã bại lộ, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.

Chẳng lẽ Lục Vân Chiêu sẽ khai hắn ra? Nếu như không có hắn, Lục Vân Chiêu nào sẽ có được ngày hôm nay?
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Chân Tông đối Triệu Tiêu không kiên nhẫn mà phất phất tay.

Tuy rằng Triệu Tiêu không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành cung kính lui ra.

Chân Tông lại nhìn về phía Lâm Huân: “Lâm nhi, con không còn lời gì khác muốn nói với trẫm ư? Ví dụ như nữ tử con gặp được ở thành Dương Châu kia chẳng hạn.” Mấy năm nay, Chân Tông Hoàng đế tốn không ít tâm sức khuyên Lâm Huân lập phi hoặc nạp thiếp, ngoại trừ Mạnh Diệc Hoan bên người Thái hậu là hắn miễn cưỡng tiếp nhận, những nữ nhân khác đưa đi bao nhiêu người thì đưa về bấy nhiêu người.

Nhét vào từ cửa trước, đưa đi từ cửa sau.

Cho nên lúc quản sự của hành cung báo cáo Yến Vương điện hạ hình như thu nạp một nữ tử, Chân Tông còn ít nhiều cảm thấy được an ủi tuổi già.

Lâm Huân cau mày: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi.”
“Chớ có lừa trẫm.

Có rảnh mang đến cho trẫm nhìn một cái, hoặc nếu như thật sự thích, thì cho người ta một danh phận.

Con cũng già đầu rồi, mấy đệ đệ của con có đứa nào không phải là con cái chạy đầy đất?”

Lâm Huân không nói gì, sau khi hành lễ, lưu loát lui ra ngoài.

Sắc mặt hắn như thường mà dặn dò Hoắc Nhiên ngày mai khi lâm triều, sai Giám quan vạch trần những chứng cứ phạm tội thu thập được của Vương Tán trước triều.

Vương Tán nhậm chức Khu Mật sứ nhiều năm, lợi dụng chức vụ tham ô nhận hối lộ, nhét người của mình vào các Lộ, mấy năm nay tiêu một số tiền lớn mua được chức quan, lại biến tướng bóc lột người dân địa phương, quan địa phương sớm đã có oán hận.

Chỉ là do e ngại thế lực của Vương Tán thông thiên, thế nên không làm gì được.

Lâm Huân cưỡi ngựa về phủ Yến Vương, Thấu Mặc đi qua đi lại trước cửa phủ, liên tục ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Lâm Huân xuống ngựa, vội vàng đi qua, hơi điểm kích động nói: “Vương gia, phu nhân có hỉ rồi! Tiểu nhân tạm sắp xếp ngài ấy ở Tây viện… Được chứ?”
Bước chân Lâm Huân khựng lại, nhưng trên mặt lại chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng xong khoanh tay vào trong phủ.

Không phải chứ? Tại sao lại là phản ứng như thế này… Thấu Mặc ủ rũ đứng tại chỗ, vốn còn định khuyên ngài ấy đi thăm phu nhân… Hoắc Nhiên vỗ vai Thấu Mặc, đi theo đằng sau Lâm Huân vào, phát hiện Lâm Huân lơ đãng liếc nhìn phía bên Tây viện kia một cái, sau đó trở về chỗ ở của mình.

Có lẽ vẫn là để ý đi.

Tuy thời gian Hoắc Nhiên đi theo Lâm Huân không dài, nhưng đối với tính nết của hắn cũng coi như có điều hiểu biết.

Tuy hắn tận mắt nhìn thấy Khởi La và Lục Vân Chiêu ở bên nhau, còn bị Lâm Huân tự mình bắt được, nhưng hắn biết trong lòng Lâm Huân Khởi La chắc chắn rất đặc biệt.

Đặc biệt đến nỗi hắn phát hiện ánh mắt của Vương gia luôn cố ý hoặc vô tình hướng về phía nữ nhân kia.

Người khác có lẽ không nhìn ra được, Hoắc Nhiên lại biết.

Tựa như ánh mắt hắn nhìn Lâm Cẩn, và như ánh mắt Lâm Cẩn nhìn Vương gia.

Tuy hắn xuất thân nhà binh, là một người thô lỗ, nhưng hắn cũng không ngốc.

Nếu hắn lấy Lâm Cẩn, thì phải đối tốt với nàng cả đời, mặc kệ nàng có yêu hắn hay không.

Khởi La cứ nôn mãi, cơm chiều cũng chỉ ăn được một ít.

Ninh Khê khuyên can mãi nàng mới ăn được thêm mấy miếng, thân thể thật sự là không thoải mái, thế nên sớm lên giường đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm thấy cả người lạnh băng, cuộn tròn người lại.

Đương lúc khó chịu, hình như có người sờ vào tóc nàng, hơi thở vô cùng quen thuộc.

Sau đó người nọ nằm phía sau nàng, ôm nàng vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.

Thân thể người kia rất nóng, vòng ôm vô cùng rộng lớn, nàng cảm thấy an tâm, thế nên dựa vào lồ ng ngực người nọ, nặng nề ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau, nàng tinh thần no đủ tỉnh lại, trên giường quả nhiên chỉ có một mình nàng.

Ngẫm lại cũng đúng, đó có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi, bây giờ ngay cả nhìn hắn cũng lười liếc nàng một cái.

Cơm sáng vô cùng phong phú, Ninh Khê sợ nàng ăn không vô, nên mỗi món làm một chút.

Mấy năm nay ở Dương Châu, nàng ấy cũng rất ít xuống bếp, hôm nay dậy từ rất sớm, chuẩn bị mất không ít thời gian.

Khởi La không muốn phụ tấm lòng của Ninh Khê, miễn cưỡng ăn một lát, quả nhiên lại nghiêng người bắt đầu nôn ra.

Ninh Khê vội vàng chạy tới giúp vuốt lưng giúp Khởi La, bên ngoài nha hoàn bỗng nhiên nói: “Phu nhân có thai, không tiện gặp khách, mời ngài trở về đi.”
Hình như là có người nào tới.

Sau đó hình như nha hoàn bị dạy dỗ một trận, một người ngược sáng tiến vào.

Khởi La ngẩng đầu, thấy Lâm Cẩn ăn mặc trang điểm như một phụ nhân đứng ở cửa, tay vịn vào khung cửa, hai chân gần như mềm nhũn ra trong vô thức.

“Ngươi… Vậy mà là ngươi… ngươi không chết…”
Khởi La lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái rồi lại cúi đầu xuống ăn.

Ninh Khê thấy nàng thờ ơ, nên cũng chỉ gắp thêm đồ ăn vào bát của nàng.

“Ngươi không phải đã trộm chạy trốn với người ta rồi sao? Tại sao lại trở về làm gì? Đứa con trong bụng ngươi là của ai? Ngươi sẽ không nghĩ rằng muốn đưa con của người khác cho Vương gia đấy chứ?” Lâm Cẩn chạy đến bên cạnh Khởi La, hỏi liên tục một mạch.

Khởi La “cạch” một tiếng, đập đôi đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ngươi có tư cách hỏi những chuyện này sao? Xin hỏi ngươi là ai?”
“Ta…” Lâm Cẩn nghiến răng.

Lúc này, Hoắc Nhiên vội vàng chạy vào, kéo Lâm Cẩn đi: “Nàng mau trở về với ta đi, đây không phải nơi nàng nên tới.”
Lâm Cẩn hất tay Hoắc Nhiên ra, căn bản không để hắn vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Khởi La.

Khởi La liếc nhìn Ninh Khê một cái, Ninh Khê hiểu ý, cười nói với Hoắc Nhiên: “Hoắc thị vệ, ngài đi cùng nô tỳ ra ngoài trước đi.

Tiểu thư có chút lời muốn nói riêng với Tôn phu nhân.”
Hoắc Nhiên biết quan hệ của Ninh Khê và Thấu Mặc, không dám không nghe.

Nhưng hắn cũng biết tính tình của Lâm Cẩn, không yên tâm dặn dò nói: “Tiểu Cẩn, nàng đừng quá đáng quá!” Sau đó đi theo Ninh Khê ra ngoài.

Đợi đến khi Ninh Khê đóng cửa lại, Khởi La mới chậm rãi nói: “Ngươi chắc chắn rất ngạc nhiên ta không chết.

Cái đêm xảy ra chuyện ấy, ở trong Hầu phủ, là ngươi đã đánh Thi phu nhân bất tỉnh, khiến bà không có cách nào kịp thời tới cứu ta.

Ta nói không sai chứ?”.