Tác giả: Phân Phan Hòa Quang
Editor: Lemon
Trước kia từ này đối với hai người đều vô cùng quen thuộc.

Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, bừng tỉnh nghĩ tới lúc nhỏ…… có chuyện gì người đầu tiên cô tìm không phải Chu Túy Túy hoặc Thẩm Nam, mà là Du Tùy.

Cho dù là muốn ăn cái gì, hoặc là muốn chơi cái gì, mỗi ngày trong miệng cô đều là ca ca.

Sau khi Du Tùy rời đi, một khoảng thời gian rất lâu Thẩm Mộ Xuy cũng không thể thích ứng được, Chu Túy Túy ở nhà nướng BBQ, nướng bắp cho cô ăn, cô sẽ theo bản năng gọi “Ca ca mau bẻ bắp cho Ngủ Ngủ”, lúc ăn tôm cũng giống như vậy.

Nhưng mỗi một lần hô lên bên cạnh đã không còn ca ca cùng cô lớn lên từ nhỏ.

Lúc gọi xong Thẩm Mộ Xuy sẽ mất mát, sẽ khóc.

Lúc ban đầu còn ôm Chu Túy Túy khóc lóc hỏi ca ca của cô đi đâu rồi, vì sao không cần cô, vì sao không tới nhà cô……
Có một đoạn thời gian, Thẩm Mộ Xuy thậm chí mắc chứng tự bế, đàn cello cô thích nhất cũng không kéo, mỗi ngày đều thẩn thờ.

Sau đó Chu Túy Túy mang cô đi khám bác sĩ, sau khi tốt lên liền thuận theo ý Thẩm Mộ Xuy, trước tiên đưa ra nước ngoài học tập.

Sau đó cô dần dần lớn lên, cũng không còn để tâm vào chuyện vụn vặt giống như lúc còn nhỏ, nhưng nhà cũ ——cô vẫn không nguyện ý trở về.

Lúc còn nhỏ Du Tùy chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ.

Là bởi vì như thế mới không muốn buông tha cùng khổ sở.

……
Sau khi hết bệnh Thẩm Mộ Xuy không bao giờ gọi ca ca, cô theo bản năng bày xích hai chữ này.

Cô ngẩng đầu cùng Du Tùy không tiếng động đối diện.

Bỗng dưng tâm tình Thẩm Mộ Xuy không còn tốt nữa.

Du Tùy thấy trong mắt cô tràn đầy xa cách liền hoảng hốt: “Anh xin lỗi.”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, chuyển đề tài: “Không có việc gì, em chủ yếu là lo lắng lúc nói chuyện không lựa lời, nhưng hẳn là không đến mức đó đi, mấy ca sĩ kia đều dễ ở chung sao?”
Du Tùy rũ mắt, dịch tầm mắt sang hướng khác, nhẹ “Ừ” một tiếng: “Thịnh Úc em đã gặp rồi, hai người kia hẳn là cũng tạm được, không quá thân.”
“À.”
Thẩm Mộ Xuy cong môi: “Vậy em không sợ.”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thẩm Mộ Xuy còn đang suy nghĩ tìm cớ rời đi Ngụy Tiểu Văn đã điện thoại tới.

Mắt cô sáng lên, cầm di động tỏ ra vui vẻ nhìn Du Tùy: “Trợ lý em gọi, em về trước đây.”
“Được.”
Cô đi rồi không khí không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.

Du Tùy ngơ ngẩn nhìn người nọ biến mất sau cánh cửa, nghĩ tới ánh mắt né tránh của cô gái nhỏ vừa rồi, cùng với lạnh lùng trong mắt cô, còn có những chuyện cũ phủ đầy bụi.

……
Thật lâu sau Du Tùy đau đầu xoa huyệt thái dương, cầm thuốc đau đầu đã lâu không dùng tới nuốt vào.

Nhưng tình huống ——vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

*
Hậu quả của việc mất ngủ là ngày hôm sau không có tinh thần.

Thẩm Mộ Xuy ngáp lần thứ N, Lý Lộ quay đầu lại nhìn cô: “Ngủ không ngon?”
“Ừm.” Cô hít hít mũi: “Tối hôm qua mất ngủ.”
Ngụy Tiểu Văn trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, cao giọng nói: “Chị Ngủ Ngủ, chị cũng mất ngủ sao?”
Không phải là thần ngủ sao.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nghẹn họng, liếc xéo trợ lý nhà mình: “Chị cũng là người được chưa.”
Ngụy Tiểu Văn vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, chỉ là…… kinh ngạc, chị Ngủ Ngủ vậy mà cũng có lúc lo lắng mất ngủ.”
Chủ yếu là, Ngụy Tiểu Văn làm trợ lý cho Thẩm Mộ Xuy vài tháng cũng chưa từng thấy cô mất ngủ, lúc trước chạy đi luân diễn cô có thể ngủ từ lúc lên xe đến lúc xuống xe, cho dù là sáng sớm mới vừa rời giường cũng như thế.

Rất dễ ngủ, so với tất cả những người Ngụy Tiểu Văn quen đều dễ ngủ hơn.

“Hừ.” Thẩm Mộ Xuy ngạo kiều trừng mắt: “Bổn thiếu nữ cũng có tâm sự.”
Heo cũng không phải lúc nào cũng có thể ngủ.

Bất quá, cô đúng là rất ít khi mất ngủ, chỉ có liên quan đến người nào đó mới có thể như thế.

Thẩm Mộ Xuy sâu kín mà thở dài, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Trước buổi tối liên hoan cô đến công ty một chuyến.


……
Đến công ty họp xong, Thẩm Mộ Xuy nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

Lý Lộ cùng cô nói chuyện công việc: “Người lần trước em kêu chị liên hệ đã liên hệ được rồi.”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy lập tức từ trên sô pha bò dậy: “Thật sao? Bên kia nói thế nào?”
Lý Lộ: “……Không phải em nên hỏi bên chúng ta nói thế nào sao? Công ty chúng ta tuy rằng nhỏ, nhưng chị tốt xấu cũng coi như là một cổ đông đi?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu, chớp chớp mắt nghiêm túc nhìn chị ấy: “Nhưng em mới là cổ đông lớn nhất, càng có tiền mới là lão đại!”
“……”
Nói thật, nếu cô gái trước mắt này không phải là chị dẫn dắt từ nhỏ tới lớn, Lý Lộ thật đúng là muốn đánh cô một trận.

.

truyện đam mỹ
Lý Lộ nghiêm túc nói: “Chị cảm thấy Tiếu Lạc ngoại hình điều kiện cùng giọng hát đều không tệ, nếu biết bồi dưỡng là hạt giống tốt, nhưng mà ——”
“Nhưng mà cái gì?”
Lý Lộ nhíu mày, có chút khó xử: “Tiếu Lạc…… Hẳn là có chuyện xưa, chị đang lo công ty chúng ta mang theo cậu ta sẽ có phiền toái.”
“Hỏi chưa?”
“Hỏi rồi, không nói.”
Thẩm Mộ Xuy trầm tư một hồi, nhìn Lý Lộ nghiêm túc nói: “Vậy đừng hỏi nữa, mỗi người đều có quá khứ, cậu ta không muốn nói chúng ta cũng đừng hỏi, còn những chuyện khác…… cũng đừng quá lo lắng, em cảm thấy chuyện của cậu ta sẽ không chọc phiền toái lớn cho công ty, chỉ cần không phạm tội trái pháp luật, những chuyện khác đều không tính là gì.”
Lý Lộ không có cách nào khác, hiếm khi thấy cô chấp nhất cùng thích một ca sĩ như vậy, cũng chỉ có thể dùng điều kiện tốt nhất kéo người về.

“Có phải cậu ta đối với chuyện chia hoa hồng không có yêu cầu gì?”
“Đúng vậy.

Nhưng cậu ta có một yêu cầu…… cuộc sống cá nhân của cậu ta hy vọng chúng ta đừng xen vào, đương nhiên, cậu ta cũng nói bản thân sẽ không yêu đương.”
Thẩm Mộ Xuy cười, khóe mắt cong cong: “Đồng ý đi, công ty chúng ta vốn dĩ mặc kệ nghệ sĩ yêu đương mà.”
Lý Lộ: “……Được.”
“Đã báo danh tham gia tiết mục chưa, hôm nay là ngày cuối cùng rồi đó.”
“Biết rồi.”
Gặp mặt liên hoan so với Thẩm Mộ Xuy tưởng tượng còn muốn thuận lợi hơn rất nhiều.

Đạo diễn cùng nhân viên công tác khác cũng không tệ, Thẩm Mộ Xuy cùng mọi người chào hỏi nhau một lát rồi ngồi xuống.

Vị trí cô ngồi trùng hợp là ở cạnh Du Tùy, bên kia là nữ giám khảo Mạnh Đình.


Thừa dịp lúc đạo diễn cùng Du Tùy Thịnh Úc uống rượu, Mạnh Đình cùng Thẩm Mộ Xuy nhìn nhau cười.

Mạnh Đình mở miệng trước, nhẹ giọng nói: “Chị đã từng xem qua buổi biểu diễn của em rồi.”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: “Thật vậy sao?”
Mạnh Đình gật đầu, kích động nhìn cô: “Nói như vậy có thể em sẽ cảm thấy chị có chút giả tạo…… Nhưng chị thật sự rất thích nghe em kéo đàn cello, em ở trên sân khấu chính là ánh sáng để người khác đuổi theo, chị chính là vì em…… mới đi theo con đường này.

Chị là fan của em.”
Thẩm Mộ Xuy nhỏ hơn Mạnh Đình, nhưng cô xuất đạo lúc tuổi còn nhỏ, thời gian đứng trên sân khấu so với Mạnh Đình lâu hơn rất nhiều.

Lúc Mạnh Đình tốt nghiệp đại học tham gia một cuộc thi ca hát mà xuất đạo, cô ấy lúc trước tuy rằng học thanh nhạc nhưng đối với ca hát cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú, thẳng đến lúc tình cờ xem Thẩm Mộ Xuy diễn tấu.

Lúc ấy ở nước ngoài, thiếu nữ mười mấy tuổi đứng trên sân khấu, không kiêu ngạo không sợ hãi, lúc kéo đàn cello trong ánh mắt cực nóng (?) làm cô ấy trong nháy mắt liền xúc động, còn có… những lời cô gái nhỏ nói trên sân khấu.

……
Thẩm Mộ Xuy hơi giật mình, Mạnh Đình tới tận nơi biểu diễn xem qua cô biểu diễn đã thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn —— là fan của cô?
“Không phải, tiền bối chị……”
“Thật đó.” Mạnh Đình cười: “Tuy rằng tuổi chị lớn hơn em, nhưng thời gian em ở trên sân khấu kéo đàn cello lâu hơn chị nhiều.”
Nói rồi Mạnh Đình còn cố ý lấy di động ra cho cô xem ảnh chụp: “Em xem, đây là buổi biểu diễn gần đây của em, vé rất khó mua, chị tìm rất nhiều quan hệ mới mua được hàng sau cùng, còn có cái này, là em ở thành phố kế bên……”
Người trong ảnh chụp đều là cô.

Cũng chứng minh được Mạnh Đình thật sự là fans của cô.

Bởi vì quan hệ fans cùng thần tượng này, hai người nháy mắt liền quen thuộc.

Chờ tới lúc Du Tùy phục hồi tinh thần lại Thẩm Mộ Xuy đã cùng Mạnh Đình đi ra ngoài nói chuyện phiếm.

“Tìm người sao?” Thịnh Úc nhếch môi chỉ chỉ: “Người ở bên ngoài.”
Đạo diễn lúc này uống đến say mèm, nghe được liền “A” một tiếng: “Tùy Thần tìm ai thế?”
Du Tùy: “…… Không có ai, đạo diễn ngài đi nghỉ đi.”
“Không không không……” Đạo diễn lôi kéo Du Tùy, vô cùng cứng rắn nói: “Tôi còn có thể uống tiếp, Du Tùy ——cậu có thể đồng ý tới tham gia tiết mục này tôi thật sự là……”
Bên tai lại lần nữa vang lên tiếng đạo diễn dong dài.

Du Tùy không thể nề hà cười, “Trợ lý đâu, mau đưa đạo diễn đi nghỉ ngơi đi, uống say rồi.”
Trợ lý vội vàng chạy đến: “Xin lỗi Tùy ca, gây phiền toái cho anh rồi.”
“Không có việc gì.”
…………
*
Một buổi liên hoan vô cùng náo nhiệt, đến buổi tối 10 giờ mới tan cuộc.

Bởi vì các loại nguyên nhân, Thẩm Mộ Xuy là Lý Lộ phụ trách đưa đón.

Sau khi lên xe, Lý Lộ nhìn cô: “Mấy giám khảo khác thế nào?”
“Cũng được.”

Thẩm Mộ Xuy cười khẽ, ngồi bên ghế phụ nói: “Chị Lộ, em gặp được một fans của em đó.”
Lý Lộ nghe cô vui vẻ như đứa nhỏ, mỉm cười nói: “Không phải thường xuyên gặp được sao?”
“Cái này không giống nhau, em phát hiện chị ấy còn xem qua em diễn tấu lúc em còn rất nhỏ.”
Những ký ức bị thời gian mai một hiện tại quay đầu nhìn lại nháy mắt liền trôi qua.

“Ai vậy? Là nhân viên công tác sao?”
“Không phải, là Mạnh Đình.”
Nghe vậy Lý Lộ kinh ngạc “Chắc chắn không?”
“Chính miệng chị ấy nói.”
Bỗng dưng Lý Lộ nhẹ thở ra, “Nếu thật là fans của em chị cũng có thể yên tâm.”
“Sao chị lại nói vậy?”
Lý Lộ nghĩ nghĩ, nghiêm túc phân tích cho cô ghe: “Em ở ban nhạc rất có danh tiếng, nhưng kỳ thật rất nhiều người trong vòng cũng không quá rõ ràng thực lực cùng năng lực của em, cho nên hiểu lầm sẽ rất sâu, nhưng Mạnh Đình không giống vậy, giọng hát cùng phân tích âm nhạc của cô ấy ở giới giải trí đều rất nổi, fans cũng nhiều, nếu cô ấy là fans của em cho dù người khác có nghi ngờ năng lực của em cũng sẽ phải nhìn lại, mà không phải vừa lên tới liền công kích em.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô trầm mặc một lát, nhướng mày hỏi: “Cho nên những bằng cấp cùng biểu diễn lúc trước mọi người đều không tin phải không?”
Lý Lộ nhún vai: “Thời đại này bằng cấp có thể làm giả, còn biểu diễn…… Bọn họ không tận mắt nhìn thấy, cũng không thể trăm phần trăm tin tưởng.”
“Ồ.”
Lý Lộ nói giỡn: “Nếu em lo lắng quá…chúng ta liền đem thân phận ca sĩ thần bí của em tuôn ra đi?”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy trợn mắt, không chút do dự cự tuyệt: “Không cần.”
Lý Lộ cười cười, cũng không cùng cô nói giỡn nữa.

“Đúng rồi, chị nhắc em một chuyện.”
“Chị nói đi.”
Lý Lộ nhíu nhíu mày: “Lương Tĩnh Tĩnh, em nếu có thể ít tiếp xúc thì ít tiếp xúc đi.”
“……Ồ.”
Gió đêm thổi qua, Thẩm Mộ Xuy lười biếng dựa vào tường chờ thang máy.

Xe Du Tùy vẫn luôn đi theo xe cô, sau khi mở cửa xuống xe đi vào liền nhìn thấy cô…… bộ dáng không mấy vui vẻ.

Du Tùy đến gần, cúi đầu nhìn cô: “Ngủ Ngủ.”
“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn.

Du Tùy nhìn bộ dáng cô ngốc lăng, khóe môi cong cong: “Mệt à?”
“Có chút.”
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên giương mắt nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Du Tùy, anh biết anh giống gì không?”
“Giống gì?” Du Tùy nhẹ nhướng mày, ngoài ý muốn nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy nhìn chằm chằm anh, một lát sau nói ra lời làm người kinh ngạc: “Tiểu yêu tinh, anh giống một tiểu yêu tinh.”
Câu dẫn nhiều người như vậy, làm người khác vì anh mà thần hồn điên đảo, si mê không thôi.

“???”
Du Tùy: “…………”.