Editor: Lemon

Lái xe là không có thể nào.

Nhưng Thẩm Mộ Xuy cũng có bí mật nhỏ không muốn cùng chia sẻ với mọi người, cho nên lôi kéo Du Tùy lên lầu.

Phòng gác mái nhỏ trên lầu vẫn còn giữ lại, dì Thu Thu cách một đoạn thời gian sẽ lên đây quét tước.

Đương nhiên này còn chưa đủ, ngoại trừ cái này, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy khi còn nhỏ cũng đã tới nơi này một lần, hai người còn có không ít bí mật nhỏ ở đây.

Căn phòng vẫn được bài trí giống lúc còn nhỏ như đúc, khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong cong cười, nhìn về phía Du Tùy: “Anh xem, cái giường này vẫn còn đây này.”

Du Tùy cười: “Thật sự muốn anh ngủ với em?”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Cái này thì không cần.”

Du Tùy cười, hôn cô một ngụm: “Anh không ngại.”

Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt lắc đầu: “Không được không được, đợi lát nữa fans sẽ nghĩ nhiều.” Nghĩ nghĩ, cô còn nhắc nhở Du Tùy: “Anh đừng làm trôi son của em.”

Nghe vậy, Du Tùy cúi đầu nhìn son trên cánh môi cô, dừng một chút anh một tay ôm giai nhân vào ngực, cúi đầu hôn xuống.

Thẩm Mộ Xuy ưm một tiếng, không nhịn được hôn trả Du Tùy.

Sau khi hôn xong, nhìn son bị lem trên cánh môi cô, Du Tùy cọ ngón tay qua khóe môi, lại cọ trở lại, thấp giọng hỏi: “Không thể làm trôi?”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Hu hu hu, Du Tùy đã nhiễm thói hư tật xấu rồi.

Đã nói không thể làm trôi son rồi mà còn…

Cô hờn dỗi trừng anh.

Du Tùy cười nhẹ, cắn cô một cái: “Không thể trách anh, là do em quyến rũ anh trước.”

“???”

Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông da mặt dày, khóc không ra nước mắt.

Cô  “Hừ” một tiếng, không muốn so đo với Du Tùy, cúi đầu bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm.

“Anh nhìn này, cái này là lần trước chúng ta để lại đấy.”

Du Tùy mỉm cười nhìn, chỉ vào một món đồ trong đó nói: “Anh còn nhớ rõ cái đó. Em khóc lóc đòi cho bằng được.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô theo tầm mắt Du Tùy nhìn qua, thấy được món đồ chơi mua lúc còn nhỏ.

Thẩm Mộ Xuy nhớ mang máng, món đồ đó cũng không có gì vui, nhưng cô cứ đòi.

Sau đó vẫn luôn làm nũng với Du Tùy, khóc lóc nháo nói ca ca em muốn em muốn, đến cuối cùng Du Tùy không thể không mua cho cô.

Mua về xong Thẩm Mộ Xuy chỉ cầm một lúc đã bỏ qua một bên.

Nhớ lại chuyện này, Thẩm Mộ Xuy chột dạ sờ sờ cái mũi.

“Cái này…… trẻ nhỏ không hiểu chuyện.”

Nghe vậy, Du Tùy lắc đầu: “Bây giờ hiểu chuyện?”

Thẩm Mộ Xuy: “???”

Cô bĩu môi nhìn Du Tùy.

Du Tùy cười nhẹ, sờ sờ đầu cô: “Ở trước mặt anh em cũng không cần quá hiểu chuyện.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy tâm hoa nộ phóng.

Hai người ở trên lầu một hồi mới đi xuống, trước khi đi xuống Thẩm Mộ Xuy còn cố ý ở trong phòng rửa mặt, lau đi son môi bị lem.

Kết quả vừa xuất hiện trong ống kính, các fan đều là hoả nhãn kim tinh lập tức phát hiện.

【??? Son môi của Thẩm lão sư đâu!!! 】

【 nà ní, hai anh chị thật sự lên lầu lái xe sao, thật quá đáng!! 】

【 ta đã tìm ra đáp án, son môi của Thẩm lão sư bị Tùy Thần làm mất! 】

【 có khả năng Thẩm lão sư cũng bị Tùy Thần ăn luôn rồi. 】

【 không phải…… Các ngươi đều là fan giả phải không, khinh thường Tùy Thần như vậy sao, anh ấy sẽ nhanh như vậy sao!! 】

【 tỷ muội lầu trên, tôi hoài nghi cô lái xe, hơn nữa có chứng cứ. 】

【 huhu chiếc xe lửa nhỏ này không đuổi kịp, có thể đuổi kịp chiếc tiếp theo không. 】

……

Chiếc tiếp theo là không có khả năng, vĩnh viễn cũng sẽ không để mọi người đuổi kịp.

Thẩm Mộ Xuy mặt vô biểu tình nhìn máy quay, chớp chớp mắt, sau đó chạy tới phòng bếp.

“Dì Thu Thu, để con phụ dì.”

Thu Thu buồn cười nhìn cô: “Đừng tới, dì sợ con càng giúp càng loạn.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô ủy khuất nhìn về phía Du Tùy.

Du Tùy cười gõ đầu cô: “Em quên mất em đã từng tạo thành bóng ma tâm lý cho dì rồi sao?”

Thu Thu buồn cười nhìncoo: “Đúng vậy, quên chuyện xấu lúc còn nhỏ rồi sao?”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Không quên, nhưng cô chỉ muốn chứng minh mình một chút thôi.

Người xem livestream bị biểu tình của cô làm cho cười gần chết, ủy khuất tủi thân, khổ mà không nói nên lời.

Du Tùy an ủi cô một chút: “Đừng buồn, buổi tối anh nấu cơm cho em.”

Thẩm Mộ Xuy mắt sáng rực lên: “Được ạ!”

Hai người nhìn nhau cười, Thu Thu nhìn hai người: “Phải một lát nữa mới ăn cơm, có muốn uống rượu không?”

Thẩm Mộ Xuy: “……Dạ muốn ạ!”

Thu Thu nhìn hai người: “Muốn lấy rượu ngon quý nhất của mẹ con hay là lấy rượu tụi cân cất lúc nhỏ dưới hầm?”

Nàng sửng sốt, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía Du Tùy.

“Rượu tụi con làm lúc trước còn ạ?”

Thu Thu buồn cười nhìn cô: “Không nhúc nhích của các con, đi lấy đi.”

Thẩm Mộ Xuy nháy mắt hưng phấn.

Cô ôm Du Tùy cọ cọ: “Không nghĩ tới thật sự còn!!”

Du Tùy cũng có chút goài ý muốn: “Chúng ta đi lấy đi.”

Thu Thu cười: “Còn nhớ đường không?”

“Nhớ ạ.”

Thẩm Mộ Xuy tích cực nói: “Đương nhiên nhớ rõ.”

*

Hai người đi về hướng hầm cất rượu, Thẩm Mộ Xuy cũng không ngại bị fans biết.

Cô cười vui vẻ giới thiệu cho mọi người.

“Lúc tôi và Du Tùy còn nhỏ đã từng tới đây, hai người chúng tôi còn từng ủ rượu nữa, đợi lát nữa đi lấy ra cho mọi người xem.”

Cô chỉ chỉ đường đi: “Nhưng mà cách đây có hơi xa, phỏng chừng mọi người xem thực nhàm chán, liền tâm sự với mọi người đi được không.”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Thật ra ủ rượu rất kỳ công, lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi cách một khoảng thời gian sẽ tới xem một lần, khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ có mấy tháng sẽ không ở bên cạnh tôi, một mình đi cổ trấn, tôi bị ném sang nhà anh Du Tùy.”

Cô cười: “Có phải rất đáng thương không.”

Fans: 【không đáng thương chút nào!!! 】

【 chị đây chính là đang khoe ân ái!!! 】

Thẩm Mộ Xuy cười, phảng phất có thể biết được fans đang nói cái gì.

Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Đúng rồi, lén nói cho mọi người biết một bí mật, nghe nói lúc tôi sinh ra ba tôi có ủ một bình nữ nhi hồng, lát nữa lén cho mọi người nhìn một cái ha.”

Các fan: 【???? 】

【 Thẩm lão sư, chị như vậy là không được nha, chị đây là hận không thể nhanh chóng gả đi sao, ba ba mà biết được sẽ khóc đó. 】

【 aizza Thẩm lão sư đến bí mật của ba ba cũng biết, vậy sao được! 】

【 ha ha ha ha ha ba ba đang khóc thút thít. 】

【 bí mật nhỏ của ba ba bị đã biết, cười chết. 】

Du Tùy ở một bên nghe, dở khóc dở cười.

“Ngủ Ngủ.”

“Dạ?”

“Ba em xem TV sẽ thấy đó.”

Thẩm Mộ Xuy: “Hiện tại ba em nhất định là đang làm việc.”

Du Tùy nhắc nhở cô: “Hôm nay là thứ sáu, buổi tối về nhà sẽ biết.”

Thẩm Mộ Xuy: “……Vậy à?”

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, nhìn về phía nhân viên quay phim: “Anh quay phim, đoạn vừa rồi có thể cắt bỏ được không?”

Nhân viên quay phim: “Không được.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Xong đời.

Một lát sau, màn ảnh liền xuất hiện một căn nhà bằng trúc, thiết kế cảm giác mười phần, nhìn qua xinh đẹp vô cùng.

Hơn nữa chung quanh căn nhà trúc còn tràn đầy cây ăn quả, vừa thấy chính là cái loại hướng tới sinh hoạt.

Thẩm Mộ Xuy quen cửa quen nẻo đi vào, Du Tùy đi theo sau.

Nhân viên quay phim có chút ngoài ý muốn, cũng không ngờ tới bên trong sẽ thiết kế tốt như vậy.

Thẩm Mộ Xuy giới thiệu: “Đúng rồi, nơi này không chỉ để rượu, khung cảnh trên gác cũng rất xinh đẹp, nhưng mà hiện tại không phải buổi tối, buổi tối nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều sao.”

Khóe môi cô cong cong, nghĩ nghĩ nói: “Anh quay phim, có thể cho tôi mượn camera một lát không?”

Nhân viên quay phim đưa cho cô.

Thẩm Mộ Xuy một mình đi lên gác mái nhỏ, sau khi nhìn thấy rõ gác mái fans càng thêm kinh hãi.

Thẩm Mộ Xuy cười, quay camera một vòng hỏi: “Mọi người thấy đẹp không?”

“Nghe nói tất cả thiết kế ở đây là ba mẹ tôi làm, đẹp lắm phải không.”

“Hai người họ thỉnh thoảng còn tới đây nghỉ phép.” Thẩm Mộ Xuy ủy khuất tố khổ: “Còn không dẫn tôi theo nữa chứ.”

Fans bị cô làm cho cười chết.

Ha ha ha. Mang theo bóng đèn nhỏ làm gì.

Thẩm Mộ Xuy nói, tự mình cũng thấy buồn cười.

“Được rồi, xem tới đây thôi, chúng ta đi xem rượu tôi và Du Tùy ủ lúc còn nhỏ nào.”

Sau khi lấy được rượu hai người liền trở về quán rượu nhỏ.

Vừa lúc cặp đôi Bối Bguyệt đã trở lại, dì Thu Thu cũng đã làm xong cơm trưa, mọi người quay quần cùng nhau ăn.

Buổi chiều nhiệm vụ cũng không khó, cũng chỉ là đi khu vui chơi chơi một vài trò chơi nhỏ giữa các cặp đôi thôi.

Buổi tối, bọn Bối Nguyệt cùng Dư Âm về chỗ ở tổ tiết mục cung cấp, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy tất nhiên là ở lại quán rượu.

Ngày thứ hai, trước sau như một trò chơi cùng hoạt động.

Mọi người chơi vui vẻ vô cùng.

Đến chạng vạng đoàn người Thẩm Mộ Xuy mới kết thúc.

Buổi tối mọi người lại tách ra, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi trong ngõ nhỏ trở về quán rượu.

Mặt trời chiều ngã về tây, lúc chạng vạng hoàng hôn chiếu xuống trấn nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Mộ Xuy nhìn, quay đầu cùng Du Tùy thảo luận.

“Cảm giác già rồi ở đây chắc hẳn thoải mái lắm anh nhỉ.”

Du Tùy cười: “Em muốn đến đây ở?”

Thẩm Mộ Xuy: “Một năm ở một hai tháng là được.”

“Được.”

Du Tùy mỉm cười nói: “Vậy sau này chúng ta có thời gian sẽ trở về ở hai tháng.”

“Dạ.”

Hai người nói, bước chậm rì rì.

Hoàng hôn kéo dài cái bóng của hai người, làm fans xem livestream đều có chút cảm động.

Bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, thanh mai trúc mã đến bây giờ, ở giữa từng có chia lìa, nhưng chung quy là vẫn gặp lại nhau, lại yêu nhau.

Tình yêu tốt đẹp như vậy, ai mà không hâm mộ được chứ.

Quan trọng nhất là, hai người đều thật tốt.

Trong lúc mọi người đang vô cùng hâm mộ, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy đã đi tới cửa quán rượu.

Vừa mới tới cửa, Thẩm Mộ Xuy liền nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn sang Du Tùy.

Du Tùy nhướng mày.

Fans còn chưa kịp phản ứng, đã có người từ bên trong đi ra.

Người đi ra mặc một bộ váy dài, đoan trang ưu nhã, khí chất cao quý, lại nhìn lên trên, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, phảng phất nhìn không ra tuổi.

Người đó ngẩng đầu, nhìn thấy hai người về mặt mày đè ép một nụ cười, cười nhạt doanh doanh phảng phất như là mỹ nhân kinh diễm bị thời gian bỏ quên.

“Về rồi à.”

Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, hưng phấn gọi: “Mẹ!!”

Chu Túy Túy cười khẽ, đón lấy cô gái đang lao vào long mình: “Bao lớn rồi.”

Thẩm Mộ Xuy a a hai tiếng, ôm bà làm nũng: “Sao mẹ lại tới đây, ba đâu, Thẩm Tinh Châu đâu?”

“Ở đây.”

Thẩm Tinh Châu lúc này đang ngồi trên ghế, lười biếng giơ tay nhìn về phía bọn họ: “Chị, nhớ em không.”

Thẩm Mộ Xuy: “Không nhớ!”

Thẩm Tinh Châu: “……”

Đau lòng quá đi.

Màn ảnh đảo qua, ngoại trừ Thẩm Tinh Châu, còn có Thẩm Nam, khí chất hiên ngan, ngồi ở chỗ kia, mặc dù đã có tuổi nhưng lưng vẫn thẳng tắp, theo năm tháng qua đi ông cùng Chu Túy Túy phảng phất như ăn chất bảo quản, đều không hề có vẻ già đi.

Fans vừa nhìn thấy, quả thực muốn điên mất rồi.

【 a a a a cuối cùng tui cũng biết vì sao Thẩm lão sư nói mình còn chưa đủ xinh đẹp rồi!! Mẹ cũng quá đẹp đi!!! 】

【huhu một nhà Thẩm lão sư đều là giá trị nhan sắc cao, chịu không nổi chịu không nổi! 】

【 mẹ quá có khí chất, hịc hịc hâm mộ khóc! 】

【 ba mẹ trẻ như vậy hả??!! 】

【 mẹ Thẩm lão sư vừa xuất hiện trong màn ảnh, trùi ui, mọi người nhìn đi, quá tuyệt. 】

【 tui tò mò là…… ba Thẩm lão sư, mọi người có từng nhìn thấy trên ti vi không? 】

【lầu trên…… Tôi nhớ rõ có một lần, hình như tôi đã từng nhìn thấy. 】

【 ngọa tào! Thẩm lão sư bối cảnh quả nhiên sâu không lường được mà!!! 】

……

Đương nhiên, fans thảo luận nhiều nhất vẫn là giá trị nhan sắc của ba mẹ Thẩm Mộ Xuy.

Một nhà này giá trị nhan sắc quá cao.

Thảo luận qua đi, mọi người phát hiện trọng điểm.

—— ba mẹ Thẩm lão sư xuất hiện ở cổ trấn, đây là tới làm cái gì?!

Không chỉ là fans tò mò, Thẩm Mộ Xuy cũng tò mò.

Cô nhìn hai người: “Ba mẹ tới cổ trấn làm gì vậy ạ?”

Thẩm Tinh Châu: “Ba nói không nhìn được chị tú ân ái, tới đây trói chị về.”

Thẩm Mộ Xuy sặc.

Chu Túy Túy gõ đầu Thẩm Tinh Châu: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Thẩm Tinh Châu bĩu môi: “Ò.”

Cậu nhìn Du Tùy, chỉ chỉ nói: “Du Tùy mời ba mẹ với em đến đây.”

Thẩm Mộ Xuy: “???”

Cô quay đầu nhìn về phía Du Tùy: “Anh?”

Du Tùy “Ừm”, nhìn cô: “Không phải muốn chú dì tới đây ở với em vài ngày sao?”

Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, lại chớp mắt.

Cô từng nói thế, nhưng cô không ngờ Du Tùy thật sự mời mọi người đến.

Nghĩ, Thẩm Mộ Xuy ở trong long Chu Túy Túy cọ cọ: “Vậy mẹ quá không có cốt khí rồi.”

“Sao lại nói vậy?”

Thẩm Mộ Xuy ủy khuất: “Lúc trước con mời mẹ đến mẹ cũng không đến, tại sao Du Tùy vừa mời ba mẹ liền đến?”

Chu Túy Túy: “……Con còn ghen với Du Tùy?”

Thẩm Mộ Xuy: “Con cứ ghen đấy, ba mẹ bất công.”

Thẩm Tinh Châu ở bên cạnh cắn hạt dưa, vẻ mặt xem diễn.

Các fan bị cả gia đình này làm cho cười sặc, sao lại đáng yêu như vậy.

Nói một hồi, Thẩm Mộ Xuy vẫn không hiểu.

Cô ngước mắt nhìn về phía Du Tùy: “Đúng rồi, sao anh thuyết phục được tôt tiết mục để ba mẹ em tới đây?”

Thẩm Tinh Châu nổi giận.

“Chị, em không xứng được chị nhắc tới sao?”

Thẩm Mộ Xuy: “……Ôg, vậy sao tôt tiết mục đồng ý ba mẹ còn có Thẩm Tinh Châu tới đây?”

Du Tùy chỉ cười nhìn cô.

“Em đoán đi.”

Thẩm Mộ Xuy: “…… Không đoán.”

Vừa mới nói xong, Thẩm Tinh Châu đã cướp lời nói luôn.

“Anh Du Tùy nói ảnh muốn cầu hôn, sau đó em với ba mẹ liền tới đây.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Du Tùy: “……”

Lemon: máy tính tui bị hư nên đã biến mất bấy lâu nay. Xin lỗi mọi người!!!