Ahhh, rốt cuộc là ai trói nàng lại vậy! Tên biến thái này!Tạ Lăng thật sự bị dọa sợ, ngón tay của người xa lạ ấn vào vị trí mà tính mạng nàng đang bị đe dọa, mang đến cảm giác áp bách và nguy cơ khiến nàng không kiểm soát được, mặc dù nàng không thể nhúc nhích, nhưng khớp hàm không kiềm nén được mà run rẩy.

Nàng giống như rối gỗ, nằm ở chỗ này chờ giết, mà chủ nhân của bàn tay kia khiến nàng cảm thấy rất ác liệt, Tạ Lăng thậm chí còn có nghi ngờ sâu sắc là đối phương sẽ làm ra chuyện khủng bố hơn.

Cảm giác da thịt của người khác chạm lên người mình thực đáng sợ.

Độ ấm xa lạ kia cuối cùng cũng rời khỏi cổ Tạ Lăng, Tạ Lăng nghe thấy một tiếng vang nhỏ vang lên ở bên cạnh, hình như là tiếng lắc chất lỏng trong chai.

Tiếp theo độ ấm của bàn tay kia lại tới gần -- Tạ Lăng như cảm nhận được điều gì đó, nàng đột nhiên nín thở, mím chặt môi.


Mặc dù nàng dùng sức mím chặt, nhưng nó vẫn hơi cong lên theo độ cung, giống như con mèo lúc đóng lúc mở.

Tạ Lăng khẩn trương đến nổi có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, đúng lúc này, hàm răng của nàng hơi bị cạy ra, sức lực tuy không mạnh nhưng cũng không có khả năng phản kháng.

Kẻ điên! Biến thái!Tạ Lăng vừa ấm ức vừa sợ hãi, nàng chỉ muốn mắng thành tiếng.

Cuộc sống hơn hai mươi năm qua của nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy, ngay cả sau khi ở thế giới trong sách cũng chưa bao giờ gặp được chuyện khủng khiếp như này!Nàng liều mạng mím lại, muốn đẩy ngón tay kia ra, lại không thể tránh khỏi việc liếm tới vật dính trên đầu ngón tay.

Tạ Lăng không biết thứ dính trên ngón tay kia là thứ gì, theo tâm lý mà thấy buồn nôn, lại bị người nọ đè lại, chỉ có thể theo phản xạ nuốt xuống.


Sau khi ăn thứ đồ không biết là gì, tâm lý của Tạ Lăng hoàn toàn sụp đổ, nàng cảm giác được nước mắt của mình chảy ra từ khóe mắt, đầu vang lên ong ong, sau một lúc lâu, nàng mới nghe được tiếng khóc nhỏ nhẹ của mình.

Khoan đã! ! nàng khóc á?Tạ Lăng kinh ngạc khi phát hiện ra mình có thể phát ra âm thanh, có thể há miệng thở dốc, cơ thể hình như cũng có sức lực hơn.

Nhưng đôi mắt vẫn không mở được, Tạ Lăng chỉ có thể cảm nhận được nước mắt ở trên mặt, vừa khó chịu vừa xót xa.

Ngón tay kia còn đang móc trong khoang miệng nàng, như thể tìm được món đồ chơi mới mẻ nào đó, nàng hít sâu mấy hơi, tập trung sức lực, cắn chặt khớp hàm, cắn một cái thật mạnh.

Ngón tay kia cuối cùng cũng rút ra ngoài, nhưng sau đó, cảm giác nhạy bén của Tạ Lăng cảm nhận được nó lại đến gần giữa lông mày của mình, có vẻ như sắp sờ lên nàng.

“Có nước miếng! Đừng chạm vào ta!” Dưới sự tức giận của Tạ Lăng, nàng nói ra được câu hoàn chỉnh.

Người bên cạnh dừng một chút, giọng nói cố tình trầm xuống và mang theo sự vui mừng ngoài ý muốn, hắn buồn cười nói: “Ngươi còn rảnh quan tâm đến chuyện này à?”.