"Nhanh lên, không thì hôn em một cái làm lành cũng được."
Khánh Minh đang định ôm, nghe mẹ nói vậy lập tức ngồi im không động đậy.
Thở cũng chẳng buồn thở.
Chuẩn bị tư thế, đợi mẹ giục thêm một lần nữa, hắn sẽ dùng tốc độ ánh sáng để thơm má cô bé một cái.
Chiêu này được gọi là: "Trong nhu có cương, trong nhươ..."
À không, hình như có chỗ sai sai, phải là: "Trong nhu có cương, trong cương có nhu."
Đó là sự mềm dẻo như kẹo dừa Bến Tre.
Khánh Minh tự biên tự diễn, rồi âm thầm cười đắc ý một phen, nhưng thật không ngờ, ngay sau đó tình thế lại có chút chuyển biến...
Vốn mẹ Hà cũng chỉ nói đùa, nhưng nhìn thái độ của Khánh Minh, bà âm thầm suy đoán rằng thằng con trai ruột thừa nhà mình không muốn làm.


Bởi thế, bà đành quay sang Hạ Chi.
"Thôi vậy, con ôm anh một cái cũng được, hai đứa đứa nào cũng có sai hết cả đấy." Mẹ Hà nghĩ gì đó, ánh mắt liền sáng lên, bắt đầu đánh vào điểm yếu của bé con mà dụ dỗ, "Con đói bụng chưa? Làm lành đi rồi ra ăn cơm, hôm nay cô Hà có nấu canh khoai mỡ và thịt kho tàu ngon lắm đó nha, chú Đức còn đặc biệt làm thêm trứng cuộn tôm cho Hạ Chi nữa đấy."
Nói đến đây, Hạ Chi mới cảm thấy đói bụng, không nhắc thì không sao, nhắc đến thì cái bụng mỡ liền kêu gào đòi ăn.
Lại còn là canh khoai mỡ mà cô bé thích nữa, đã vậy còn được người "đẹp trai nhất nhà" đặc biệt làm riêng cho mình thêm một món.

Hạ Chi âm thầm nuốt nước bọt, cô bé lặng lẽ nhích người lại gần Khánh Minh.
Cái người nào đó thế mà còn tỏ vẻ ghét bỏ trông mới ghét cơ chứ.
Hạ Chi chậm chạp giang rộng hai tay ra rồi ôm anh một cái.

Cái mặt nhỏ cũng giả tạo không thua kém gì người kia là bao, chỉ vì miếng ăn mà mặt mày cũng tươi tắn, rạng rỡ lắm.
Mẹ Hà thấy bé con vui vẻ liền dứt khoát bảo Hạ Chi thơm má anh thêm một cái, hết sức sẵn lòng gả bán con trai ruột.
Mẹ Hà có ý tốt, còn Hạ Chi khi nghe xong mặt cũng nhăn hết cả lại, tái mặt nhìn bà.
Sau một giây ngập ngừng, cô bé lại quay sang nhìn Khánh Minh.
Cái đồ đáng ghét hiện đang nhếch mày nhìn cô bé, rồi lén lút nói nhỏ vào tai Hạ Chi.
"Hôn nhanh lên nào, anh đói bụng lắm rồi."
Nói xong còn hết sức "vô lại" mà đưa mặt đến gần, Hạ Chi theo phản xạ có điều kiện hơi rụt người lại.
Lúc này, Mẹ Hà đã sớm đứng lên đi dọn cơm, nhìn tô canh nóng hổi được bưng ra, rồi thì cái mùi thịt kho tàu thơm nức mũi, Hạ Chi đành cố hết sức nhẫn nhịn, nhắm mắt ép bản thân bình tĩnh lại.

Rồi cô bé tự thôi miên bản thân.
Thôi vậy, dù gì ngày trước cũng đã thơm qua anh rồi, thơm chán chê.

Cho dù bây giờ có chút ghét bỏ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Cô bé nhắm tịt cả mắt, quay qua hôn chụt lên má Khánh Minh một cái.
Xong xuôi, định vui vẻ đứng lên đi ăn cơm, Khánh Minh đã vội vươn tay ra kéo tay Hạ Chi lại, làm cho cô bé lần nữa té xuống ghế.
"Chưa mà, để anh trả lễ nữa chứ." Khánh Minh nham nhở nói.
Chưa đợi Hạ Chi kịp phản ứng, Khánh - cơ hội - Minh đã hoàn thành xong một loạt động tác, ôm lấy mặt bé con, rồi nhanh chóng hôn chụt một cái lên cái bánh bao trắng mềm của con gái nhà người ta.
Hạ Chi im lặng bặm chặt môi để không phải mắng người, hoặc là lại dại lên cắn anh thêm một cái, bây giờ còn có người lớn ở nhà, nếu không thì cô bé lại làm ầm lên rồi.
Khánh Minh hôn xong còn xoa xoa mặt Hạ Chi, kéo kéo hai má cô bé, bỡn cợt nói:
"Ăn bánh bao xong tự nhiên thấy có hơi no."
Biết bé con không dám thể hiện thái độ khi có người lớn Khánh Minh mới được nước mà làm tới như vậy.
Trêu con người ta tức phát khóc rồi mới chịu đứng lên, mặt giương giương tự đắc đi ra phía bàn ăn.
Để lại bé con nào đó đang bặm môi giận dữ, cuộn tròn nắm tay.
...
Trên bàn ăn ngày hôm đó.
"Hạ Chi, con ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn đó."
"Dạ, con biết rồi ạ."
Hạ Chi đáp ngọt xớt, nhưng đáp xong thì cô bé vẫn cứ ăn không ngừng, miệng đầy đồ ăn, đã vậy Khánh Minh định gắp cái gì thì cô bé sẽ giành ngay cái đó.

Khánh Minh có hơi tức giận quay sang nhìn Hạ Chi.
Nhưng nhìn thấy bé con ăn đến hai má phồng phồng, mặt thì phụng phịu giận dỗi, tâm tình hắn cũng tự nhiên dịu xuống.
Khánh Minh khẽ cười, còn gắp thêm cho Hạ Chi miếng thịt kho.
Đôi đùa vàng - Hạ Chi được anh gắp đồ ăn cho có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại như lúc đầu.
Cô bé dùng đũa kẹp miếng thịt lên, nhìn chăm chú, âm thầm liên tưởng một chút, vài giây sau, cô bé mới bỏ gọn miếng thịt vào miệng, im lặng nhai ngấu nghiến, trông rất ngon lành, mỉm cười thỏa mãn.
Đồ ăn hôm nay không hiểu sao có hơi tanh, cũng phải, ăn thịt kẻ thù làm sao mà không tanh cho được.
Mẹ Hà không hiểu sao tự dưng "con dâu nhỏ" nhà mình lại ăn nhiều như vậy nữa, bình thường cũng ham ăn lắm, nhưng đâu có ăn tận bốn bát như hôm nay cơ chứ.

Mấy hôm trước còn than béo rồi đòi giảm cân cơ mà?
Chắc là tập xe nên tiêu hao nhiều năng lượng vậy.
Mẹ hà nghĩ nghĩ rồi ầm thầm gật đầu.
Chỉ là mọi người đều không nghĩ đến, cô bé muốn ăn thật nhiều chỉ vì một lý tưởng cao đẹp, để lớn nhanh hơn một chút, lớn rồi thì...!có thể đánh lại anh.
...
#mèo.