Tô Ngọc Châu sửa soạn xong cũng đã gân ba mươi phút sau.

Cô cầm túi xách đi xuống lầu, lúc này La Thành đã quân áo chỉnh tề ngồi trên sofa xem tài liệu.

Cô đi đến ngồi bên cạnh anh hỏi
"Đi được chưa anh?”
"Chờ ba xuống ăn sáng rồi chúng ta đi” La Thành vừa trả lời vừa chăm chú lật sắp tài liệu trên tay
Thấy La Thành không để ý gì đến mình, Tô Ngọc Châu bẽn lẽn giật nhẹ tay áo anh gọi nhỏ
“Anh”
"Hửm La Thành lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tập trung vào những tờ giấy kia
Thấy La Thành đang bận rộn Tô Ngọc Châu cũng không dám làm phiền.

Cô lặng lẽ ngồi yên đó nghịch điện thoại.

Lâu lâu lại ngẩn lên nhìn gương mặt vô cùng anh tuấn của anh.

Cô cảm thấy ông trời cũng không xử tệ với anh.

Tuy ông đã cướp mất của anh một gia đình hoàn chỉnh nhưng bù lại ông đã cho anh một gương mặt điển trai, một trí tuệ hơn người
Mấy phút sau La Thành căn bản cũng xem xong, anh thu dọn chúng cho vào cặp táp rồi quay sang hỏi Tô Ngọc Châu
"Vừa rồi em gọi anh có việc gì không?”
"Em định hỏi anh một việc mà giờ em quên mất rồi" Tô Ngọc Châu ngẩn đầu nhìn anh trả lời.


Nhưng thực tế không phải cô đã quên mà do cô không muốn hỏi vấn đề đó nữa
La Thành bây giờ mới chú ý tới trang phục công sở cô mặc hôm nay, anh mỉm cười nói
"Cũng có khí chất lắm"
"Đừng có trêu em" Tô Ngọc Châu cắn môi ngượng ngùng.

Vì đây là lần đầu tiên cô mặc loại trang phục này nên cảm thấy không được tự tin
“Anh nói thật mà”
Tô Ngọc Châu nghe vậy liên bĩu môi nhìn anh
"Khí chất gì chứ, nhìn em già hơn thì có"
"Làm gì mà già.

Trông rất thanh lịch đáng yêu" La Thành thật tình nhận xét.
Tô Ngọc Châu nghe anh khen liên cười tít mắt.
Bản thân La Thành cũng không nghĩ chỉ một câu đơn giản như vậy mà cô lại vui vẻ đến thế.

Nhìn cô như thế này anh cũng tám phần đoán được vừa rồi cô định hỏi anh vấn đề gì rồi
Ngôi trên sofa La Thành thấy Tô Viễn Sơn đã đi vào phòng ăn.

Anh kéo tay Tô Ngọc Châu đứng dậy
"Ba xuống rồi, mau đi ăn sáng thôi"
La Thành đi trước, Tô Ngọc Châu chậm rãi theo sau.
Thấy cô mặc trang phục công sở bước vào, Tô Viễn Sơn mỉm cười hài lòng
"Xem ra con gái ba đã thực sự trưởng thành rồi"
"Con đã trưởng thành lâu rồi, đến bây giờ ba mới nhận ra sao" Tô Ngọc Châu cười tinh nghịch trả lời ông

"Vậy là có thể gã chông được rồi đúng không?" Tô Viên Sơn cười thâm thúy nhìn Tô Ngọc Châu hỏi
Cả La Thành và Tô Ngọc Châu đều ngẩn mặt nhìn ông.

Ai cũng hiểu câu nói này của ông là ý gì.

Nhưng không ngờ ông lại đề cập sớm như vậy.
La Thành lo lắng quay sang nhìn Tô Ngọc Châu, anh muốn xem cô sẽ ứng phó như thể nào.
Tuy Tô Ngọc Châu không đồng ý hôn sự này nhưng cô cũng không thể thẳng thừng từ chối như vậy sẽ khiến ông buồn lòng.

Cô khéo léo mỉm cười nói đùa
"Nhưng con vẫn chưa tìm được Bạch mã hoàng tử cho mình"
Biết Tô Ngọc Châu đã có ý định từ chối vấn đề này, Tô Viễn Sơn cũng không muốn nhắc đến nữa, dù gì cô cũng mới về nước có mấy ngày, từ từ ông sẽ nói chuyện với cô sau
La Thành nhìn thấy không khí trở nên yên lặng.

Anh ngẩn nhìn Tô Viễn Sơn hỏi
"Lát nữa ba có đi cùng với bọn con đến công ty luôn không”
"Không.

Nay ba có cuộc họp với trên thành phố”
Tô Viễn Sơn dừng đũa lau miệng rồi tiếp tục hỏi La Thành
"Bản phát thảo dự án Tô Kiêu ở Hàn Châu con tiến hành tới đâu rồi"
"Căn bản đã xong rồi ba, con đang xem chỉnh sửa lại một số hạng mục trong đó.

Chậm nhất ngày mai con đưa lên cho Ba xem" La Thành nghiêm túc trình bày
Tô Viễn Sơn liên tục gật đầu hài lòng
"Tốt lắm.

Con làm việc chưa bao giờ để ba thất vọng”
Nghe Tô Viễn Sơn khen ngợi La Thành, Tô Ngọc Châu quay sang mỉm cười ngưỡng mộ nhìn anh
---------------------