Trong phòng họp của tập đoàn Đường Thị.
Giờ phút này, ở đây có một người đàn ông trung niên, cả người mặc tây trang, đeo một cặp mắt kính, vô hình trung bày ra khí thế của người cấp cao.
Ông ta chính là Nhậm Trường Phong, Chủ tịch của một trong ba tập đoàn lớn nhất quận Giang Nam.
“Chủ tich Nhâm!
“Chào mừng ông đại giá đến tập đoàn Đường Thị tôi, ông có thế đến tập đoàn Đường Thị tôi, đúng là phước đức ba đời của tập đoàn Đường Thị tôi rồi!”
Đường Chính Nghĩa đi vào phòng họp, vẻ mặt ân cần nói với Nhậm Trường Phong.
“Ông là ai?”
Ánh mắt Nhậm Trường Phong quét về phía Đường Chính Nghĩa, nói.
“Kẻ hèn này chính là Đường Chính Nghĩa – Chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, tôi nghe nói tập đoàn Thiên Dương muốn đàm phán một vụ hợp tác lớn với tập đoàn Đường Thị chúng tôi, không biết Chủ tịch Nhậm muốn hợp tác thế nào?”
Đường Chính Nghĩa nhìn Nhậm Trường Phong nói.
“Tôi muốn hợp tác với tập đoàn Đường Thị, nhưng đối tượng tôi muốn hợp tác chính là cô Đường của tập đoàn Đường Thị chứ không phải Ông!
“Cô Đường đâu?”
Nhậm Trường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa, lạnh lùng nói.
‘Đường sở sở?”
Sắc mặt Đường chính Nghĩa thay đối, nói: “Đường sở sờ bới vì làm việc thất trách nên đã bị tập đoàn bãi bỏ vị trí Chủ tịch, hiện giờ tập đoàn Đường Thị là do tôi phụ trách, Chủ tịch Nhậm có bất kỳ hợp tác nào, đều có thế thương lượng VỚI tôi!”
“Thật ngại quá, sở dĩ tôi muốn hợp tác với Đường Thị mấy người là vì tôi tin tưởng và vừa ý về thiên phú buôn bán và năng lực làm việc của cô Đường với tư cách Chủ tịch Đường Thị. Còn về những người khác, tôi không sự tin tưởng, nếu các người bãi nhiệm cô Đường, vậy chuyện hợp tác lần này cũng không cần nghĩ đến nữa!”
Nhậm Trường Phong nói xong, lập tức muốn đứng dậy rời đi.
“Chủ tịch Nhậm, ông đừng nóng vội đi thế, chúng ta vẫn có thế bàn bạc lại mà!”
Đường Chính Nghĩa vội vàng nói.
“Nhớ kỹ, muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, tôi chỉ nói chuyện với cô Đường.”
“Nếu mấy người không muốn vụ hợp tác này thì tôi sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị đế nói chuyện, chắc là bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú!”
Nhậm Trường Phong đế lại một câu rồi rời khỏi phòng họp.
Mà sắc mặt Đường Chính Nghĩa lại có vẻ rất khó coi.
“Ba, sao Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương kia lại đi rồi?”
Lúc này, Đường Phong đi vào, nghi ngờ hỏi.
Đường Chính Nghĩa lập tức nói lại câu vừa rồi của Nhậm Trường Phong.
“Cái gì? Chỉ hợp tác với Đường Sở Sở?”
“Từ khi nào mà con nhóc này lại có quan hệ với tốt với Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương như vậy? Không ngờ ông ta lại còn nói không phải cô ta thì không hợp tác!”
Vẻ mặt Đường Phong kinh ngạc.
“Xem ra ba đã coi thường con nhóc này quá rồi!”
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa lạnh như băng nói.
“Ba, nếu tập đoàn Thiên Dương không muốn hợp tác thì đừng hợp tác nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng có đan Trú Nhan rồi, cho dù không có tập đoàn Thiên Dương cũng có thể kiếm được một khoản lớn!”
Đường Phong thản nhiên nói.
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói, nếu chúng ta không hợp tác với họ, vậy bọn họ sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị đế hợp tác, một khi tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Thiên Dương hợp tác thành công, như vậy sẽ có bất lợi cực kỳ lớn đối với Đường Thị chúng ta!”
Đường Chính Nghĩa trầm giọng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại phải mời con nhóc kia quay về làm Chủ tịch? Con kiên quyết không đồng ý!”
Lúc này, vẻ mặt Đường Phong kiên quyết nói.
Lúc này, điện thoại của Đường Chính Nghĩa vang lên, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của bà cụ Đường.
“Chính Nghĩa, mẹ đã biết chuyện Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương đến nói chuyện hợp tác, được hợp tác với tập đoàn Thiên Dương chính là một cơ hội cực kỳ quan trọng đối với Đường Thị đấy.”
“Có đan Trú Nhan và tập đoàn Thiên Dương tương trợ, không bao lâu nữa, Đường Thị sẽ trở thành tập đoàn lớn số một quận Giang Nam, vì vậy lần hợp tác này tuyệt đối không được bỏ lỡ!”
Bà cụ Đường dùng giọng điệu trịnh trọng nói.
Nhưng mà…J
Đường Chính Nghĩa vừa mới lên tiếng đã bị bà cụ Đường cắt ngang: “Mẹ biết, Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói chỉ hợp tác với sở sở, mẹ đã bảo chị dâu của con đi tìm sở sở, khuyên con bé trớ về bàn chuyện hợp tác lần này với tập đoàn Thiên Dương, còn về chuyện con có được tiếp tục làm Chủ tịch hay không thì không cần lo lắng!”
“Vâng, mẹ!”
Lập tức, Đường Chính Nghĩa gật đầu.
Mà sau khi ông ta cúp điện thoại, ánh mắt lại sáng lên.
Nửa tiếng sau.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm và Đường sở sở đang ngồi trong biệt thự xem ti vi, kết quả là Dương Ngọc Lan tới.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Đường sở sở hỏi Dương Ngọc Lan.
“Bà nội nói Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương ớ quận Giang Nam đến Đường Thị muốn hợp tác với chúng ta, chỉ có điều bên kia họ đã chỉ đích danh là chỉ nói chuyện với con, vì vậy bà nội đẫ bảo mẹ tới gọi con quay về giúp Đường Thị lấy được vụ hợp tác này!”
Dương Ngọc Lan nói thẳng.
“Tập đoàn Thiên Dương?”
“Còn chỉ đích danh muốn nói chuyện với con ư?”
Vẻ mặt Đường sở sở bất ngờ, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Tập đoàn Thiên Dương chính là tập đoàn siêu cấp đứng thứ ba quận Giang Nam, vốn hóa thị trường gần bốn trăm tỷ, Đường Thị ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là một con muồi bé tí.
Trước kia, ngay cả tư cách gặp mặt Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương một Pân mà Đường sở sở cũng không có, hiện giờ Chủ tịch bên đó lại tự mình đến, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn đàm phán hợp tác với cô sao?
Điều này làm cho Đường sở sờ bị bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Trực giác của cô nói với cô là chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh Tiếu Phàm.
“Mẹ, con…”
Đường sờ sở vừa định lên tiếng, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.
“Hiện giờ Sở sở đã không còn là người của Đường Thị, dựa vào cái gì cô ấy phải trở về giúp bọn họ đàm phán chuyện hợp tác!”
“Không đi!”
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
Này!
Sắc mặt Dương Ngọc Lan thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thằng nhãi con, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Một phế vật chỉ biết dựa vào con gái của tôi bao nuôi thì không có tư cách nói chuyện!”
“Sở sở, tuy là bà nội con đã đuối con ra khỏi Đường Thị, nhưng hôm nay có được cơ hội này, con nhất định phải biết nắm bắt, nếu có thể đàm phán thành công khoản hợp tác này, bà nội con sẽ vui vẻ, nói không chừng sẽ cho con trở về Đường Thị làm việc, cho dù không được làm Chủ tịch nữa thì dù gì cũng có thế làm quản lý gì đó!”
Dương Ngọc Lan nói với Đường Sở Sở.
“Dì quay về nói cho bà lão kia biết, nếu bà ta muốn sở sở trở về, rất đơn giản, đế Đường Chính Nghĩa và bà lão kia tự mình đến mời bà xã của tôi trở về, đồng thời phải trả lại vị trí Chủ tịch tập đoàn Đường Thị cho sờ Sở. Còn phải ký kết một bản cam đoan, cam đoan sẽ không hủy bỏ vị trí Chủ tịch của bà xã tôi nữa, làm được những việc này, sở sờ mới có thế trở về Đường Thị và đàm phán chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, những người khác thì miền bàn!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Này!
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Đường sở sở và Dương Ngọc Lan đều thay đổi.
“Làm sao có thế như thế?”
Dương Ngọc Lan nói thẳng.
“Không thể thì thôi!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Sở Sở, con thật sự muốn nghe theo lời cậu ta nói sao?”
Ánh mắt Dương Ngọc Lan quét về phía Đường sở sở.
“Con…”
“Vợ tôi sẽ nghe theo tôi!
Đường sở sở vừa mở miệng, Diệp Phàm lên tiếng cắt ngang.
“Mẹ, mọi chuyện con đều nghe theo anh Tiếu Phàm!”
Lúc này Đường sở sở thản nhiên nói.
“Con nhóc này, con bị cậu ta mê hoặc tâm trí rồi sao?”
“Bà nội và chú Hai của con đều là bậc cha chú của con, bọn họ làm sao có thế tự mình đến mời con? Bọn họ cũng phải có mặt mũi chứ?”
Dương Ngọc Lan bất mãn quát lên.
“Mặt mũi quan trọng hay là chuyện hợp tác quan trọng, đế bọn họ tự mình lựa chọn đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ cứ làm theo lời anh Tiểu Phàm nói đi!”
Đường sở sở nói với Dương Ngọc Lan.
“Các người… đúng là muốn làm tôi tức chết mà!”
Dương Ngọc Lan tức giận ròi khỏi đây.
“Anh Tiếu Phàm, chuyện tập đoàn Thiên Dương là do anh làm
sao?”
Lúc này, ánh mắt Đường sở sở nhìn Diệp Phàm.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn đến cầu xin em trở về!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường sở sở, cưng chiều nói.
“Nhưng muốn bà nội em và chú Hai của em buông thể diện xuống tự mình đến mời em, còn phải trả lại vị trí Chủ tịch cho em thì chỉ e là không thực tế lắm!”
Đường sở sở nói.
“Không có gì là không thực tế cả, chỉ cần lợi ích đủ lớn, đối với bọn họ thì thế diện tính là cái gì chứ?”
Diệp Phàm cười lạnh và nói.