Dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, với những tia ánh tím, ánh đỏ là chủ đạo, nhạc sôi động nổi lên, người vũ nữ đó xinh đẹp, quyến rũ, uyển chuyển mà leo lên cột rồi ngửa người về phía khán giả, thật mê đắm lòng người, bao ánh mắt đàn ông đều đổ dồn về đó.
Ở phía trong góc khuất tối, hình bóng Tiêu Diệp Quân lắc đều ly rượu rồi một hơi uống cạn.

Người đàn ông bên cạnh anh phả ra hơi khói thuốc lá.
_ Dạo này cũng là đang đi tìm hiểu xem có gì mới không, nếu nói không thì không phải nhưng cậu cũng vừa về, ắt là nên nghỉ ngơi chút chứ nhỉ.
_ Ừ.

tôi cũng muốn nghỉ ngơi đó.- Tựa lưng vào ghế.
_ Có cần vài em không? A chắc không cần rồi.
_ Ở đây vắng như vậy, em có thể ngồi cùng các anh chứ? Em có thể tiếp rượu và làm bất cứ thứ gì các anh muốn.
Cô gái đó nhìn Diệp Quân vẻ mê đắm, anh chỉ im lặng, người đàn ông bên cạnh cũng chỉ cười, nhất thời đứng dậy:
_ Thế nhé, nếu có tin gì mới hoặc là ảnh tôi sẽ gửi luôn cho cậu.

Nhớ cẩn thận vì con "hàng" này không dễ xơi đâu.

Hôm nay cứ thoải mái, chơi vui vẻ nhé.


Tôi đi trước.
Anh chỉ gật đầu, điện thoại anh bỗng reo lên.

Diệp Quân quay lại nhìn cô gái ấy rồi chỉ tay lên miệng mình ngụ ý hãy giữ im lặng, cười.
"_ Alo, Diệp Quân à, anh không định về hay sao? 10h Thẩm gia đóng cửa rồi.

Hay em cho người giữ cửa cho anh nhé?
_ Không cần đâu bé cưng à, thấy em lo cho anh vậy thật khiến anh vui vẻ mà.

Hiện tại anh đang ở thành phố S, ngày mai mới về được.

Vậy nhé, em ngủ ngon, bé cưng của anh.
_ Vậy em xin phép cúp máy ạ".
_ Ai vậy? Người yêu sao?
Anh chỉ im lặng nhìn cô gái đó rồi cười.

Đặt tiền trên bàn và cũng đứng dậy rời đi.

Cô gái đó có vẻ hơi bất ngờ xen lẫn hậm hực:
_ Gì chứ, chưa kịp làm gì đã đi rồi, tưởng ăn được trai đẹp chứ.

Dù sao cũng kiếm hời rồi, đúng là khách sộp, ha.
Cuối tuần là diễn ra buổi ra mắt các cầu thủ trong câu lạc bộ bóng đá, sẽ là sự kiện quy tụ rất nhiều người trong thương trường, và Thẩm gia không là ngoại lệ.

Bà Thẩm cùng Thiên Tú đã sớm đi đặt đồ rồi.
_ Mẹ nghĩ nên là chọn màu này đi, sắc rực rỡ sẽ rất hợp với con.
_ A, nhưng mẹ không thấy là quá nổi rồi sao?
_ Thì sao chứ, Thẩm gia chúng ta được đánh giá rất cao về goul thời trang đó, hồi xưa mẹ cũng đã từng là nhà thiết kế nên hiểu rõ mặc đồ gì sẽ tỏa sáng.
_ Vậy con nghe theo mẹ.......

Một bóng người vụt qua trước mắt cô, Tú Tú đảo nhẹ mắt rồi dụi dụi, bà lo lắng:
_ Sao vậy con?
_ A, hình như con bị mi rơi vào mắt rồi, con vào vệ sinh chút.
_ Được rồi nhanh lên đó, ta đợi ngoài này.
Ngày đó cũng đã đến, Thiên Tú nhẹ chiếm spotlight với sắc vàng sequin, đá lấp lánh là thiết kế đầm đuôi cá hai dây.

Đi sau ba mẹ, dáng điệu Tú Tú cũng vô cùng uyển chuyển , thướt tha khiến bao người đứng nhìn.

Dẫu chỉ là một cái ưu nhã vuốt nhẹ tóc mái khiến chung quanh như ngưng lặng trước vẻ đẹp này.
Mọi người có mặt nhanh chóng đến chào Thẩm gia:
_ Chào ngài Thị trưởng cùng phu nhân.

Thật vân là lộng lẫy như ngày nào bà Thẩm nhỉ!
_ Cảm ơn, ngài quá khen.
_ Con gái càng lớn càng xinh đẹp như vậy, đúng là Thẩm gia phải lựa chọn con rể kĩ càng rồi.
_ Đúng là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quá xinh đẹp rồi đi.
Đứng trước những lời khen có cánh cho mình, Thiên Tú chỉ nhẹ mỉm cười, đưa tay lên miệng che đi nụ cười của mình, nhẹ gật đầu thể hiện sự khiêm tốn.
_ Ngài Thẩm, phu nhân, lối này ạ.
Thiên Tú cũng không đi cùng ba mẹ nữa, đứng vào một góc cạnh cầu thang mà nhìn khung cảnh bữa tiệc.

Dù sao đây cũng là một trong những thành phố đáng sống bậc nhất rồi, vậy nên những thứ xa xỉ và hào nhoáng này cô cũng đã được tiếp xúc ngay từ khi còn bé.

Tuy nhiên thì vì chính sách không hợp lý mà khu ổ chuột ở phía bắc đang tiến dần đến, gây mất trật tự an ninh.

Những điều cô có thể làm bây giờ là quá nhỏ bé, dẫu cho muốn giúp những hoàn cảnh đó đi chẳng nữa cũng đành im lặng.

Có lẽ vẫn nên dựa vào ánh sáng le lói của công lý mà thôi.

Thiên Tú vẫn tin tưởng vậy.
_ Thẩm tiểu thư à, cuối cùng cũng đến rồi.- Con trai của chủ tịch câu lạc bộ bóng đá- chủ nhân bữa tiệc này chạy nhanh xuống cầu thang đến bên cô.- Tôi chỉ muốn đợi đến ngày hôm nay để được gặp Thiên Tú mà thôi.
_ Vâng, chào anh.- Cô cười lịch sự đáp lại.
_ Không biết hoa và quà tôi đã gửi người đưa, Thẩm tiểu thư đã nhận được chưa?
_ Cảm ơn anh, tôi đã nhận được rồi.
_ Tôi thật sự đáng trách khi không tận tay mình đưa tiểu thư......
_ Không đâu, tôi cảm ơn vì sự chú ý của anh đó ạ.
_ Vậy sao, tiểu thư thích là được rồi.

Có điều......!tối nay trăng thanh gió mát như vậy, tại sao chúng ta lại không làm một chút việc gì đó vui vẻ chứ nhỉ?- Sờ lên bờ vai trần quyến rũ, lộ rõ xương quai xanh của cô.