Sau khi Vu Đông làm xong cái hợp đồng cuối cùng còn sót lại của năm trước, Nhậm Hân Hân cũng đã ở cữ xong.

Nhậm Hân Hân ở cữ xong thì hơi mập ra nhưng da thịt lại đẹp hơn, mặt cũng mịn màng gần bằng Linh Đang luôn rồi.
“Nếu sinh con xong mà làn da cũng đẹp hơn, tớ cũng muốn đi sinh một đứa.” Hướng Hiểu Nguyệt mỗi lần nhìn thấy Nhậm Hân Hân đều không nhịn được mà nói vậy.
“Vậy cậu đi sinh một đứa đi.” Nhậm Hân Hân cười.
“Vấn đề là sinh với ai?” Hướng Hiểu Nguyệt ra vẻ bất đắc dĩ bỏ tay xuống.
“Tần Dược thì sao?” Vu Đông bỗng nhiên hỏi một câu.
“Liên quan gì đến anh ta chứ?” Hướng Hiểu Nguyệt vừa nghe đến tên Tần Dược thì vẻ mặt liền trở nên khó chịu.
“Xem ra anh ta vẫn chưa theo đuổi được cậu.” Vu Đông tiếc nuối lắc đầu một cái.
“Tớ nói này sao cậu cứ hy vọng tớ cặp với anh ta thế.” Hiểu Nguyệt đã muốn hỏi từ lâu, từ lúc Vu Đông biết Tần Dược theo đuổi cô, thái độ của Vu Đông luôn là đồng ý, có khi còn nghĩ kế giúp anh ta, làm gần đây tên kia tặng quà càng ngày càng hợp ý cô.
“Tớ coi trọng anh ta đó.” Vu Đông nói một cách đương nhiên.
“Coi trọng anh ta ở điểm nào chứ? Anh ta có điểm nào đáng giá để tớ thích?” Hướng Hiểu Nguyệt ghét bỏ nói.
“Đẹp trai, dáng tốt.” Nhậm Hân Hân.

“Gia cảnh giàu có, năng lực hơn người.” Đây là Vu Đông.
“Nói chuyện hài hước, tính cách cẩn thận.”
“Chung thủy, thương vợ, không phong lưu.” Vu Đông dùng cây bút trong tay mình chỉ vào Hướng Hiểu Nguyệt: “Quan trọng nhất là, anh ta thật sự thích cậu.”
“Càng quan trọng hơn là, so sánh với mấy người bạn trai trước, cậu đối xử đặc biệt với người này hơn.” Nhậm Hân Hân cũng phân tích theo.
“Hai cậu nhận được quà cáp gì từ anh ta thế?” Hướng Hiểu Nguyệt nhịn không được hỏi: “Cứ nói giúp anh ta hoài.”
Vu Đông và Nhậm Hân Hân nhìn nhau nở nụ cười, Vu Đông thành thật khai báo: “Hân Hân nhận hai bịch tã giấy, tớ thì… anh ta không tính chuyện tớ đã từng lừa anh ta nữa.”
“Giá trị của tớ chỉ bằng hai bịch tã giấy thôi sao?” Hướng Hiểu Nguyệt không thể tin được.
“Cậu đừng cứng đầu nữa, hôm đó tớ đã thấy hai người ở trong phòng họp gì gì rồi, thật sự là phóng khoáng đó!” Vu Đông nói với vẻ cực kì mập mờ.
“Cái gì?” Nhậm Hân Hân giật mình che miệng lại.
“Nói lung tung gì vậy, cái gì mà phòng họp gì gì chứ, hôm đó anh ta… nhân lúc tớ không để ý nên lén hôn tớ thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói không trôi chảy.
“Hôn một chút thôi mà tiếng động lại lớn như vậy, làm tớ sợ đến mức muốn về sớm luôn.” Hiển nhiên là Vu Đông không tin.
“Cậu… đừng nói linh tinh.” Hướng Hiểu Nguyệt ra vẻ muốn đánh Vu Đông.
Hôm đó Tần Dược đến phòng làm việc tìm cô, Hướng Hiểu Nguyệt vốn không muốn phản ứng Tần Dược, ai ngờ tên này lại nhân lúc phòng họp không có ai, đè cô vào tường hôn hồi lâu, lúc cô phản ứng lại thì áo đã bị cởi ra hai nút rồi.

Nghĩ đến đây thì Hướng Hiểu Nguyệt vừa tức vừa thẹn, thật sự là một tên vô lại.
“Nữ vương thân kinh bách chiến* của chúng ta đã đỏ mặt rồi kìa.” Vu Đông và Nhậm Hân Hân vỗ bàn cười ha ha.
(*thân kinh bách chiến: thành ngữ, ở đây có nghĩa là có kinh nghiệm phong phú)
Ba người cười cười nói nói hoàn thành một ngày làm việc, thấy thời gian vẫn còn sớm, Vu Đông định đến bệnh viện tìm Hạ Phong đi ăn cơm, Hướng Hiểu Nguyệt thì ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đi tìm Tần Dược tính sổ, Nhậm Hân Hân thì mang theo đứa bé gọi xe về nhà.
Khu nhà mà Nhậm Hân Hân sống thì ở ngoài có một công viên nhỏ, bên cạnh công viên là một siêu thị lớn.

Nhậm Hân Hân đang định đi mua đồ dùng hằng ngày, cô đẩy xe em bé vào công viên.
Đi được mấy phút, Nhậm Hân Hân nghi hoặc nhận ra chỗ ghế dựa dài ở trung tâm của công viên tụ tập rất nhiều người, líu ra líu rít không biết đang thảo luận điều gì, mấy bác gái đều mang vẻ rất kích động.

Nhậm Hân Hân lo lắng sẽ làm con mình bị sợ hãi nên không dám chen vào bên trong, vì vậy mặc dù cô rất hiếu kỳ nhưng cũng không đi vào, chỉ nhìn sơ qua một cái rồi đi mất.
Ở trong siêu thị đi dạo hơn nửa tiếng, lúc cô đi ra thì trời đã hơi tối, đèn đường của công viên đã bị hư mấy cái, có một đoạn đường hơi tối, Nhậm Hân Hân sợ một hồi nhìn đường không rõ, lại lo trời quá tối sẽ làm con mình sợ nên nhanh chân bước về nhà.
Có thể là do đi quá nhanh hoặc do mua đồ quá nhiều nên Nhậm Hân Hân vừa lảo đảo một cái thì đã làm rớt hết mấy món đồ trong bao ra.

Quả táo mới vừa mua xong xoay vòng một cái đã lăn đi đâu mất.

Nhậm Hân Hân luống cuống tay chân tìm kiếm, lại không dám cách xa xe đẩy em bé quá nên chỉ có thể từ từ kiếm từng chỗ, mắt thấy trời sắp tối, Nhậm Hân Hân hơi lo lắng.
Bỗng nhiên một đôi tay có khớp xương rõ ràng đưa ra mấy quả táo đỏ đỏ.
Nhậm Hân Hân vừa ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt mình, trong mắt mang một ít ý cười: “Là anh sao.”
Người đàn ông trước mặt cô thì đầu tóc bù xù, quần áo trắng bệch cũ nát, đôi giày đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu, ánh mắt có vẻ tang thương, trên mặt là râu quai nón khiến người ta không thể nào đoán tuổi.
Hắn là kẻ lang thang ngủ trong công viên này.
Khoảng ba tháng trước là lần đầu tiên Nhậm Hân Hân nhìn thấy hắn, lúc bắt đầu cô rất sợ hắn, vừa thấy thì đã né ra thật xa.

Mãi đến lúc hai tháng trước, có một ngày Nhậm Hân Hân đi từ siêu thị về thì bỗng nhiên đau bụng, công viên yên tĩnh có rất ít người qua lại, Nhậm Hân Hân đau đến mức hai mắt đã tối sầm lại, sắp té xỉu, là kẻ lang thang này đi đến, đỡ Nhậm Hân Hân đã mang cái bụng to đùng lên ghế ngồi.
Kẻ lang thang này không thích nói chuyện, hắn chỉ đưa một chai nước suối cho cô, Nhậm Hân Hân nhận lấy rồi nói câu cảm ơn, hắn không nói gì, đứng một lát thấy sắc mặt cô đã tốt hơn thì lại đi ra nhặt mấy thứ đồ mà Nhậm Hân Hân làm rớt ở xung quanh, bỏ lại vào bao, đặt lại bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống trên mặt cỏ cách ghế dài khoảng một mét.
Nửa tiếng sau thì Nhậm Hân Hân đã ổn, lúc cô cầm bao đồ không nặng lắm đi ra khỏi công viên thì vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú ở phía sau, cũng chính là vào lúc đó Nhậm Hân Hân cảm thấy cho dù chỉ là một kẻ lang thang cũng sẽ có một trái tim dịu dàng lương thiện.
Từ lần đó về sau, mỗi lần Nhậm Hân Hân về từ siêu thị đều sẽ để lại một ít bánh mì và nước bên cạnh hắn.

Mỗi lúc đó, hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Nhậm Hân Hân cười nhận lấy quả táo mà kẻ lang thang đưa đến, cô nhìn về phía ghế dài của hắn một lát rồi hỏi: “Lúc nãy tôi đi ngang qua thì thấy rất nhiều người vây quanh đó thảo luận, mấy người đó lại đuổi anh đi sao?”
Kẻ lang thang lắc đầu, thấy đồ vật đã nhặt hết rồi, hắn xoay người trở về ghế dài ngồi xuống.
Nhậm Hân Hân thấy hoài đã quen nên cười, đang định rời khỏi thì lại nhớ đến đồ ăn cô mua vẫn chưa đưa cho hắn, cô đổi phương hướng đi về phía kẻ lang thang.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn thì nói: “Tôi có mua bánh mì và hamburger, còn có nước nữa.” Nhậm Hân Hân đưa một cái túi nhỏ cho hắn.
Kẻ lang thang đưa tay nhận lấy.
“Đúng rồi, đây là con gái tôi Linh Đang.” Nhậm Hân Hân lại nhẹ giọng nói với cô con gái đang ngủ say trong xe của mình một câu: “Linh Đang phải nhớ chú này nhé, chú ấy đã trợ giúp con lúc con mới tám tháng thôi đó.”
Kẻ lang thang ngẩn người, vẻ mặt thẫn thờ không được tự nhiên nhìn về phía cái xe đẩy, lờ mờ thấy được khuôn mặt mềm mại của đứa bé.
Nhậm Hân Hân cười cười, chợt phát hiện ra trên ghế dài có một tấm các tông cũ nát, trên đó có chữ, bởi vì trời đã tối, Nhậm Hân Hân nhìn không rõ lắm, cô phải dựa sát vào mới đọc được.
“Tôi cần nụ hôn của người đẹp mới có thể thức tỉnh linh hồn đã thối nát.” Tuy tấm các tông được xé từ cái thùng giấy nhưng chữ viết trên đó rất đẹp, Nhậm Hân Hân không nhịn được thán phục: “Chữ rất đẹp.”
Kẻ lang thang cầm cái bánh ăn được một nửa nhìn cô một cái.
Nhậm Hân Hân đăm chiêu: “Anh viết à?”
Kẻ lang thang gật đầu.
“Thức tỉnh linh hồn thối nát, sau khi thức tỉnh thì anh sẽ không làm kẻ lang thang nữa đúng không?” Tuy cô không đoán được tuổi tác của kẻ lang thang, thế nhưng từ tóc, ngón tay, ánh mắt và động tác, Nhậm Hân có thể nhìn ra được, kẻ lang thang này vẫn còn rất trẻ, hơn nữa còn được giáo dục tử tế.
Kẻ lang thang không nói gì, chỉ nhìn Nhậm Hân Hân.
“Hôm nay anh giơ cái bảng này ở chỗ đó sao, hèn gì có nhiều người vây quanh anh đến vậy.” Nhậm Hân Hân suy đoán.

Kẻ lang thang hẳn là đang đói, hắn chỉ cúi đầu ăn bánh mì.
“Có người đẹp nào hôn anh chưa?” Nhậm Hân Hân tò mò hỏi.
Kẻ lang thang hơi lắc đầu.
“Ừ… Anh cảm thấy… tôi có được xem là người đẹp không?” Nhậm Hân Hân do dự một lát thì đột nhiên hỏi.
Tay cầm bánh mì của kẻ lang thang cứng đờ, ánh mắt lạnh nhạt này dường như đã xuất hiện một tia gợn sóng, sau đó hắn khẽ gật đầu.
Nhậm Hân Hân thấy vậy thì không nhịn được mà khẽ cười, cô nghiêng đầu, dùng tay vén mái tóc dài của mình qua, chặn lại ngôi sao đang sáng lên phía đằng xa, để mặt mình sát vào khuôn mặt đang kinh ngạc của đối phương, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Kẻ lang thang nhìn hàng lông mi dài của Nhậm Hân Hân, ánh mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng, cảm nhận được một sự ấm áp lướt qua, hắn suýt thì không cầm được đồ ăn trong tay mình.
“Sau này nhớ đi tìm một công việc, đừng phơi nắng hoài như vậy.” Nhậm Hân Hân cười cười, đẩy xe em bé đi về hướng khu nhà.
“Cô tên là gì?” Giọng nam hơi khàn vang lên từ phía sau, Nhậm Hân Hân quay đầu lại, nhận ra trong bóng đêm chỉ có một kẻ lang thang.
“Nhậm Hân Hân.” Nhậm Hân Hân cười trả lời.
“Tôi tên Cao Phong.” Có thể là do đã lâu không nói chuyện với người khác, giọng nói của hắn hơi khàn nhưng vẫn êm tai.
“Rất hân hạnh được biết anh, chỉ là tôi phải về nhà rồi.

Vậy… tạm biệt Cao Phong.” Nhậm Hân Hân vẫy vẫy tay rồi biến mất ở cuối công viên.
Cao Phong nhìn về hướng mà Nhậm Hân Hân đã biến mất rồi đứng yên thật lâu, cuối cùng hắn để lại tấm các tông cũ nát, mang theo đồ ăn mà Nhậm Hân Hân cho mình mà biến mất ở một hướng khác của công viên, từ hôm đó về sau công viên này không còn xuất hiện một kẻ lang thang tên Cao Phong nữa.

Thế nhưng câu chuyện hắn yêu cầu nụ hôn của người đẹp để thức tỉnh linh hồn vẫn được truyền đi rất lâu trong khu nhà này.
Sau khi Nhậm Hân Hân cố ý nhìn mấy lần, xác định Cao Phong đã đi khỏi đây thật, cô cảm thấy hơi vui mừng.
So với những lời đồn của các bác gái trong khu nhà bảo kẻ lang thang đã bị cảnh sát bắt, cô càng tin là Cao Phong chỉ đang bắt đầu cuộc sống mới của hắn mà thôi.
Mấy năm sau, khi một người đàn ông khác cố chấp bước vào cuộc sống của cô, Nhậm Hân Hân chưa bao giờ nghĩ đến, nụ hôn chúc phúc của ngày hôm nay chính là một sự khởi đầu.
Có thể thứ mà hắn thức tỉnh không chỉ là linh hồn thối nát.
*** 54 ***.