Có lẽ bởi vì mười năm trước khí hậu vẫn chưa bị ô nhiễm nghiêm trọng lắm, khí hậu nóng lên vẫn chưa bằng năm 2017 nên đêm trước lễ Giáng Sinh ở Thượng Hải đột nhiên hạ một trận tuyết nhỏ.
Vu Đông mặc một bộ váy ngắn màu hồng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo lông xù màu trắng, mang một đôi ủng càng làm tăng vẻ duyên dáng, yêu kiều.
Khuôn mặt căng tràn đầy sức sống hôm nay lại cố ý trang điểm.

Đôi mắt to tròn, môi hồng hồng làm những người đàn ông xung quanh ghé mắt.
Vu Đông lại nhìn đồng hồ, máy bay chắc phải hạ cánh rồi chứ, sao chưa ra đến nữa.
Vu Đông nôn nóng đứng đợi năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở lối ra.
"Hạ Phong!" Vu Đông vui vẻ nhảy lên, liều mạng vẫy tay.
Hạ Phong mặc áo khoác màu đen, nghe được tiếng gọi thì ngẩn người.

Khi thấy rõ ràng là Vu Đông thì vẫy tay với Vu Đông sau đó chào hỏi với đồng nghiệp bên cạnh rồi ngay lập tức đi ra.
Vu Đông vui vẻ đi đến bên cạnh Hạ Phong, cười ngây ngô một cách ngọt ngào, im lặng không nói lời nào.
Hạ Phong xem xét Vu Đông một lát thì bỗng oán trách nói: "Anh xem dự báo thời tiết báo hôm nay sẽ có tuyết rơi.

Em mặc ít như vậy sao được?"
Vu Đông nghe xong thì ngây ngốc, chớp mắt sau đó không vui chu miệng.
"Sao vậy?" Hạ Phong thấy Vu Đông bỗng nhiên không được vui thì hỏi.
"Em cố ý trang điểm mà anh còn trách em!" Vu Đông ủy khuất nói.
Hạ Phong nghe xong thì cười.

Vốn Vu Đông đã nhỏ hơn hắn sáu tuổi, hôm nay mặc bộ đồ này lại càng trẻ hơn nữa khiến hai người đứng chung một chỗ càng làm hắn như già hơn vậy.
"Rất xinh đẹp, nhưng khiến anh già hơn nhiều, giống một ông chú." Hạ Phong thấy Vu Đông rụt cổ thì cởi chiếc khăn quàng của mình ra quàng cho Vu Đông.
Thật sự thì trong sân bay không lạnh chút nào nhưng Vu Đông lại thích bộ dáng Hạ Phong quàng khăn cho cô.

"Yên tâm đi, em không ghét bỏ anh đâu." Vu Đông nghịch ngợm nói.
"Vậy thì anh phải chân thành cám ơn em!" Hạ Phong cười sủng ái.
"Chúng ta về nhà thôi!" Vu Đông kéo va li của Hạ Phong qua.
"Ừ!" Hạ Phong sao có thể để Vu Đông kéo va li nên hắn duỗi tay cầm va li lại, xoay người rồi lấy một tay còn lại cầm lấy tay Vu Đông.
Vu Đông sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Phong cúi đầu cười với cô.
"Chờ anh về, anh muốn nói chuyện yêu đương với em."
Vậy là bắt đầu rồi sao?
Vu Đông có chút thẹn thùng, có chút kích động, cô cúi đầu, yên lặng đổi tay nắm tay thành mười ngón tay đan chặt nhau.
Hạ Phong cảm giác được sự thay đổi.

Bàn tay Vu Đông ấm áp, ngón tay mềm mại, tinh tế, lúc xẹt qua bàn tay hắn thì ngứa, ngứa từ bàn tay đến tận đáy lòng.
Bởi vì tuyết rơi nên Vu Đông chạy xe chậm lại thêm đường xá cũng đông đúc.
"Nếu không thì anh ngủ một lát trước đi.

Em thấy tình hình giao thông như thế này thì chắc một tiếng nữa chúng ta mới đến nhà được." Vu Đông buồn bực mình nhìn đống xe đằng trước.
"Không sao đâu.

Anh không buồn ngủ, anh ngủ trên máy bay suốt rồi." Hạ Phong thấy Vu Đông lái xe rất ổn thì khen: "Em mới lấy bằng lái mà chạy tốt thật!"
"Đương nhiên, em thông minh như vậy mà!" Người nào đó có kinh nghiệm lái xe bao nhiêu năm nhưng lại không biết xấu hổ khoe khoang.
"Vậy về sau em chạy xe đi làm đi, có gì anh lấy xe ba chạy là được." Hạ Phong cười nói.
"Ừ." Vu Đông nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên nói, "Bây giờ cũng sắp tới trưa rồi, hay là chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về?"
"Được!" Hạ Phong không có ý kiến.
Vu Đông thấy Hạ Phong đồng ý thì đi ra khỏi đường cao tốc, chạy vào một con phố ăn uống.
Bởi vì là Giáng Sinh nên rất đông người, hai người vất vả tìm được một chỗ dừng xe thì cũng phải đi rất lâu mới đến được nơi ăn uống.
"Hôm nay nhiều người thật đó!" Vu Đông cảm thán.
Hạ Phong nhìn con đường trang trí đầy thứ mừng Giáng Sinh thì đồng ý gật đầu.
Bỗng nhiên Hạ Phong thấy đối diện bên đường có một cô gái bán hoa thì nói với Vu Đông: "Chờ anh một lát!"
Vu Đông thấy Hạ Phong vội vàng chạy qua đường, ngừng lại trước mặt cô gái bán hoa, nói hai câu sau đó mang về một đóa hoa hồng đỏ.
"Giáng Sinh vui vẻ!" Hạ Phong quý ông đưa hoa hồng cho Vu Đông.
Ánh mắt Vu Đông sáng lên, cô nhận hoa rồi ôm vào trong ngực mà cười ngây ngô.
Hạ Phong không biết nói gì nhìn Vu Đông, cho dù vui vẻ cũng không cần thể hiện như vậy chứ.
"Coi chừng đụng trúng gai!" Hạ Phong nhắc nhở.
"Anh đừng có gạt em, người bán hoa đã cắt hết gai rồi." Vu Đông sẽ không mắc lừa.
"Vậy sao bộ dạng của em giống như chưa bao giờ thấy hoa hồng vậy?" Hạ Phong buồn cười nói.
"Hoa thì đương nhiên em đã thấy nhưng bông này không giống vậy.

Đây là của người em thích đưa." Vu Đông ngửa đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Lúc này lại đến phiên Hạ Phong sửng sốt, mặt Vu Đông tràn đầy sự vui mừng, trong mắt là sự chân thành khó có thể che dấu, phảng phất có thể xuyên đến tận đáy lòng người ta.
"Cô gái ngốc!" Hạ Phong nhịn không được xoa đầu Vu Đông, sau đó lại cầm tay Vu Đông lần nữa.

Trong khung cảnh âm nhạc Giáng Sinh vui vẻ thì dường như mỗi một bước đi đều tràn đầy sự ngọt ngào.
"Chúng ta không ăn lẩu nữa, ăn cơm Tây được không?" Vu Đông bỗng nhiên nói.
"Sao vậy?" Lúc nãy hai người ở trên xe đã thảo luận xong là tí nữa đi ăn lẩu.
"Bởi vì hoa hồng và cơm Tây mới hợp đó." Không khí lãng mạn như vầy không thể bị một nồi lẩu hủy hoại được.
Hạ Phong kéo Vu Đông đến trước một cửa tiệm lẩu, nhìn Vu Đông nói: "Ăn thứ chúng ta muốn ăn là được, bởi vì hoa hồng và em còn hợp hơn!"
"Anh...! Anh..." Vu Đông chưa bao giờ bị người đàn ông nào trêu chọc như vậy cả nên mặt càng lúc càng đỏ, cô cắn chặt răng rồi bỗng nhiên nói: "Anh còn như vậy thì em sẽ không khách khí nữa đâu!"
"Sao vậy?" Hạ Phong không biết hắn đã nói sai điều gì nữa.
Lúc này Vu Đông bỗng nhiên bước lên bậc thang đầu tiên, cô nhón chân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt Hạ Phong.

Hạ Phong hoảng sợ quay đầu, thấy cô gái mới hôn trộm mình giờ đã đi vào cửa tiệm lẩu, đang đứng bên trong hô lên với hắn: "Nhanh vào, em sắp chết đói rồi!"
Hạ Phong cười lắc đầu.
Hắn duỗi tay sờ chỗ Vu Đông mới hôn qua rồi bước vào tiệm trong ánh mắt hâm mộ của người phục vụ.
Lúc hai người ăn cơm thì Hạ Phong không ngừng gắp đồ ăn cho Vu Đông rồi còn dặn dò: "Đừng ăn cay nhiều quá, coi chừng đau dạ dày."
Vu Đông thấy trong chén của Hạ Phong không có gì thì cũng gắp một đống đồ ăn cho Hạ Phong, rồi nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút.

Anh cũng chưa được ăn lẩu ba tháng rồi."
"Ừ." Đúng lúc Hạ Phong đang định ăn thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hạ Phong nhận cuộc gọi: "Nhất Phàm?"
"Hạ Phong, cậu xuống máy bay rồi phải không."
"Rồi, đang ăn cơm đây này." Hạ Phong trả lời.
"Vậy cậu ăn cơm xong thì đến trường học ngay đi." Thiệu Nhất Phàm nói, "Khay nuôi cấy cậu đào tạo ở phòng thí nghiệm đã có phản ứng."
Mắt Hạ Phong sáng lên, giọng điệu vui vẻ nói: "Ừ, lát nữa tớ qua ngay."
Vu Đông dừng động tác lại rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Phong đang vui vẻ, hỏi: "Sao vậy?"
"Thực nghiệm lúc trước anh làm đã có kết quả, anh muốn nhanh chóng đến xem." Hạ Phong nói xong thì áy náy nhìn Vu Đông, "Xin lỗi, hôm nay anh không thể ở cùng với em."
Thực nghiệm? Vu Đông nghĩ đến tương lai Hạ Phong sẽ đạt được đột phá lớn trong y học thì lắc đầu nói: "Không sao đâu, một lát em đưa anh qua?"
"Không cần đâu! Em cứ ăn đi, anh bắt xe qua đó là được." Không chờ Vu Đông gật đầu thì Hạ Phong đã xách áo khoác đi rồi.
Quả nhiên là người thành công đều bận rộn, cơm mới ăn được một nửa đã bỏ đi rồi.
Vu Đông nhìn đóa hoa hồng kiều diễm đẹp đẽ ở kế bên thì gửi một tin nhắn cho Thiệu Nhất Phàm.
"Hạ Phong mới xuống máy bay.

Cơm mới ăn được một nửa thì đã đi rồi, hai người làm xong việc thì anh nhớ nhắc anh ấy ăn cơm."
"Tôi quấy rầy hai người hẹn hò sao?"
"Lần thứ hai rồi đó bác sĩ Thiệu."
"Tôi sai rồi!"
Vu Đông cười cười, buông di động xuống tiếp tục ăn, chờ đến lúc ăn đủ rồi thì Vu Đông bảo phục vụ tính tiền.
"Đã có người tính tiền rồi ạ, đây là tiền còn thừa." Người phục vụ cầm hóa đơn và tiền lẻ đưa cho Vu Đông.
Thì ra dù đi gấp như vậy anh vẫn không quên tính tiền à?
@@
Đến lúc Hạ Phong làm xong việc trở về nhà thì đã là đêm khuya.
Vu Đông vẫn luôn ngồi trong phòng khách chờ Hạ Phong về nhưng chờ lâu quá nên mơ mơ màng màng ngủ luôn rồi.
Trong nhà tuy có mở điều hòa nhưng Vu Đông chỉ mặc áo ngủ nên có vẻ mỏng manh.

Hạ Phong nhẹ nhàng bước qua, định ôm Vu Đông về phòng ngủ.
Chỉ là lúc dựa gần vào người Vu Đông thì hắn mới phát hiện tóc Vu Đông vẫn còn ướt.
Hiển nhiên là vừa tắm rửa xong thì đã ngủ.
Hạ Phong tìm một cái chăn lông rồi nhẹ nhàng đặt lên người Vu Đông, lại đi vào buồng vệ sinh lấy máy sấy sấy tóc cho Vu Đông.
Đến lúc thổi được một nửa khô thì Vu Đông mơ mơ màng màng mở mắt.
"Tỉnh rồi?" Hạ Phong dịu dàng hỏi.
"Anh đã về." Vu Đông còn không có tỉnh táo lại nên thanh âm mang theo giọng mũi.
"Sao không sấy tóc mà ngủ rồi?" Hạ Phong nói.
"Buồn ngủ!"
Hạ Phong thấy vẻ đáng thương của Vu Đông thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Lần sau buồn ngủ quá thì đừng gội đầu."
Vu Đông ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Phong vuốt tóc Vu Đông rồi bỗng nhiên nói: "Tóc em dài thật đó."
Vu Đông vẫn còn mơ hồ, đồng ý gật đầu.
"Em muốn đi cắt tóc không?"
"Không cắt đâu." Vu Đông nhẹ giọng nói, "Em cảm thấy mình để tóc dài đẹp."

"Vậy sao lúc trước em lại cắt tóc?" Hạ Phong nhớ rõ lúc hắn lần đầu thấy Vu Đông thì cô có một đầu tóc dài.
"Lúc em để tóc dài là do bạn trai cũ nói để tóc dài đẹp." Vu Đông nói.
"À." Hạ Phong sửng sốt, tiếp tục sấy tóc cho Vu Đông.

Lúc hắn cảm thấy tóc khô rồi thì tắt máy sấy.
"Anh cảm thấy em để tóc dài đẹp không?" Vu Đông tròn mắt ngẩng đầu nhìn Hạ Phong.
"Đẹp!" Hạ Phong hồi ức lúc ở trước cửa cục dân chính, cô gái khóc đến sưng đỏ cả mắt, mái tóc dài đen nhánh có vẻ nhu nhược động lòng người.
"Vậy lần này em vì anh để tóc dài được không?" Vu Đông chớp mắt cười hỏi.
"Anh?" Hạ Phong kinh ngạc hỏi.
"Anh nói em để tóc dài đẹp mà."
"Em không cần cố ý vì anh làm điều gì." Hạ Phong cười nói.
"Nhưng em muốn trở thành kiểu người anh thích."
Hạ Phong vừa nghe thì sửng sốt, có lẽ là vì lời nói của Vu Đông quá trực tiếp nên Hạ Phong lập tức không được tự nhiên, hắn đứng lên nói: "Cô gái ngốc, mau đi ngủ đi."
"Ừ, chúc ngủ ngon." Vu Đông nói xong thì lập tức nhắm mắt lại ngủ.
"Em không về phòng ngủ sao?" Hạ Phong kinh ngạc nói.
"Em không muốn đi." Vu Đông nhắm mắt lười biếng nói.
Hạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cả người lẫn chăn rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ của Vu Đông, đem người đặt lên giường rồi còn đắp thêm chăn.
Có lẽ bởi vì mệt mỏi quá nên Vu Đông không mở mắt nữa.
Ánh đèn nhu hòa từ đầu giường chiếu vào khuôn mặt đang ngủ say của Vu Đông, Hạ Phong nhìn khuôn mặt tràn đầy sự thanh xuân của Vu Đông thì ánh mắt trở nên sâu thẳm.
"Em vẫn còn trẻ, chưa biết chính xác mình muốn cái gì.

Em có thể kiên trì được bao lâu chứ?" Hạ Phong vén mấy sợi tóc ngay miệng Vu Đông ra rồi lẩm bẩm, "Thứ anh muốn là cả đời mà không phải là tình cảm mãnh liệt nhất thời.

Hai chúng ta cách nhau đến sáu năm, là hai con đường khác xa nhau."
"Ngủ ngon!" Hạ Phong tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng của Vu Đông.
Hạ Phong trở về phòng, rửa mặt xong rồi lên giường, hắn nằm trên nệm chăn khô ráo thơm tho thì biểu tình buông lỏng, đang định xoay người tắt đèn thì bỗng nhiên phát hiện có một cái bóp da của nam trên tủ đầu giường.
Hạ Phong cầm lại xem thử, cảm giác rất tốt, mặt ngoài trơn nhẵn còn có chút đường cong ẩn giấu.

Hắn mở bóp ra thì bên trong là một tấm thẻ.
Hạ Phong nhướng mày.
"Anh Hạ Phong thân mến, chúc mừng anh đã theo đuổi được người đẹp siêu cấp vô địch vũ trụ Vu Đông.

Đây là tín vật đính ước Vu Đông tặng cho anh, nhớ phải đối xử tốt với cô ấy nhé! Ps: Mặc kệ vội vàng thế nào thì nhớ phải ăn cơm! (*^__^*)"
Hạ Phong buông tấm thẻ trong tay ra, cái tay đang cầm bóp thì nắm chặt lại.

Cuối cùng hắn đem tấm thẻ nhét lại vào bóp da, sau đó lại xuống giường đem mấy thứ đồ trong bóp da cũ nhét vào bóp da mới.
Hạ Phong làm xong hết mới lên giường ngủ, trên mặt mang theo ý cười.
*** 22 ***.