Cung Yến dịp Tết Nguyên Tiêu kết thúc khi trăng treo sắp lên đỉnh đầu, mọi người lục tục ra về. Hạ Đế tay ôm, tay níu hai mỹ nhân dị tộc trở lại Dưỡng Tâm Điện qua đêm; không quên gọi Huệ Phi đang được sủng ái vô vàn đến hầu hạ. Phi tần hậu cung căm phẫn, xé hư hết mấy khăn tay. Cứ ngỡ hôm nay nhân cung yến, mặc đẹp một chút, bệ hạ sẽ nhìn thấy. Ba ngàn giai lệ, mấy ai giữ được sự sủng ái nhất thời. Tức giận chẳng có ích lợi gì. Mỹ nhân dị vực yêu tinh mê nhân, hoặc chúng và Huệ Phi hồ ly tinh, có một ngày các nàng thất sủng, bị bệ hạ bỏ quên rồi chết già trong cung cấm này mà thôi.

Hạ Trác tay nắm tay, dẫn thê tử đến Phượng Nghi Cung, nơi ở của cố Hoàng Hậu, nhìn vật nhớ người mới bằng lòng trở về Đông Cung. Mọi người biết Thái Tử trọng tình nghĩa mẫu tử, cách hai ba ngày đều đến cung Phượng Nghi ngồi trong chốc lát. 


Phượng Nghi Cung để trống đã mười mấy năm, không có chủ nhân hay người hầu. Ngày ngày được dọn dẹp ngăn nắp như ngày cố Hoàng Hậu còn sống. Hạ Đế yêu mỹ nhân, ham của lạ nhưng đối với nguyên phối luôn dành sự kính trọng cho nàng nên cách ngày đều cho phép Hạ Trác đến chốn cũ hồi tưởng cố mẫu.

Bước vào chính điện, thấy người tiếp ứng là thuộc hạ dưới trướng đang giả dạng thái giám và một nữ nhân vận y phục cung nữ lạ mặt đang đứng chờ, hỏi. 

"Tình hình thế nào rồi?"

"Vẫn trong tầm kiểm soát." Nam nhân giả dạng thái giám, chắp tay kính lễ, đoan chính trả lời.

"Đây là..." Đánh nghi hoặc lên thuộc hạ dưới trướng.

"Đại hoàng huynh. Là muội - Cửu Vương Phi." 

Một nữ nhân vận y phục cung nữ đáp, Bạch Hàn rũ bỏ lớp da dịch dung, để lộ dung mạo thật. Thái Tử và Thái Tử Phi - Trần thị bất ngờ vài giây hỏi tiếp.


"Sao ta thấy đệ muội có chút khác với thường ngày. Tướng công, chàng nói xem?" Trần Thị dịu dàng nói. 

Hạ Trác gật đầu đồng tình với nương tử: "Hạ Phong đâu? Nó gặp nguy hiểm gì không?"

"Hắn bản lĩnh đầy mình. Muội không lo lắng lắm." Bạch Hàn nghĩ đến Hạ Phong còn có thân phận khác là Tả Đường chủ Ám Dạ Các cơ. 

Hạ Trác ngẫm lại, đúng vậy, Hạ Phong xưa nay đều không để hoàng huynh như y lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thõa. Có gì đó nó sai sai?

"Đệ muội. Muội biết Hạ Phong giả ngốc à?" Hạ Trác hỏi dò.

"Biết chứ. Biết rõ nữa là đằng khác. Qua nguy nan lần này, tên ngốc Hạ Phong sẽ biết tay muội." 

Ánh mắt sắc nhọn, ngọc thủ thon dài nắm lại thành nắm đấm đe dọa, Bạch Hàn tuyên bố dõng dạc. Hạ Trác rơi cả mồ hôi hột dùm Hạ Phong. Nhà ai nấy lo, đèn ai nấy sáng. Hoàng đệ tự bơi giải quyết chuyện nhà vậy. Hoàng huynh đây xin kiếu.


"Vậy vị Cửu Vương Phi lúc nãy ra về cùng Cửu Vương Gia thì sao?" Thái Tử Phi chợt nhớ ra vấn đề, phát biểu ý kiến.

Bạch Hàn nghe vậy, không nhanh không chậm kể lại sự việc. Giờ người bị ngất, giam giữ trong phòng thay y phục không phải Cửu Vương Phi mà là mama kia. Nàng đánh bà ta ngất đi, khuyến mãi thêm mê hương, gậy ông đập lưng ông dịch dung lại dung nhan của nàng, trói chặt trên giường mới chùn ra ngoài. Sơ ngộ thuộc hạ của Thái Tử đang trà trộn ở hoàng cung, Bạch Hàn tiết lộ và trao đổi chút tin tức. Thống nhất hợp tác đôi bên có lợi, một đường đến Phượng Nghi Cung chờ cơ hội phá vỡ cục diện.

Tình cảm phu thê giữa Thái Tử và Thái Tử Phi sâu đậm, không ngại tiết lộ chuyện cơ mật. Trần thị ngẩn người, không ngờ dự cung yến lại sắp có chuyện lớn diễn ra ngay trong nay mai. Hạ Trác một lần nữa đánh giá lại Trường Lạc Quận Chúa ngang ngược, cao ngạo trong lời đồn. Đôi phu phụ lừa dối nhau khá đấy, đẹp cả đôi đường.
"Thời gian không còn sớm. Hoàng tẩu, muội giả thành tẩu nhé, còn vị tiểu ca đây sẽ giả dạng thành hoàng huynh." 

"Như vậy được không? Muội có mệnh hệ gì ta sao giải thích cho hoàng đệ." Trần thị đáp.

"Không sao. Muội có chút võ phòng thân, họ không làm gì được muội đâu." 

Bạch Hàn khuyên giải, rút chiết phiến, cái quạt giấy bản thân hay mang theo bên mình trong thân phận Nguyệt Hàn - Băng Hộ Pháp ra phe phẩy lên xuống. Thoát cái, nàng di tay ngọc, hướng thẳng vị thuộc hạ dưới trướng của Thái Tử công kích. Ép y một đường lùi ra sau, đến khi khép nan quạt, đặt lên cổ cảnh cáo.

"Nếu ta dùng kiếm. Ngươi có lẽ chết rồi." 

Thần thái lúc tấn công nghiêm túc, phun ra vài câu lạnh nhạt đến thấu xương. Xong, Bạch Hàn thu tay, nở nụ cười về hai người bên kia. Hạ Trác tiếp xúc nhiều chuyện lớn nhỏ, sức chịu đựng tốt, không nói gì, thầm gật gật đầu khen Hạ Phong chọn thê tử có nóc nhà cao quá. 
Trần thị hoang mang tự hỏi tại sao Trường Lạc Quận Chúa chân yếu tay mềm, ngang ngược, thô lỗ năm xưa hay ngày nay như hai người khác nhau hoàn toàn. Chẳng lẽ như hoàng đệ thú vị nhà mình, che giấu thân phận thứ hai? Thú vị nhân đôi? Sau này, phải qua lại thăm hỏi nhà A Cửu nhiều mới được. Trần thị ngoài mặt dịu dàng, trong là tính cách dám yêu dám hận, yêu thích nữ tử tùy ý, có thể gánh mọi chuyện như nam tử. Đệ muội này, nàng xác định nhận rõ rồi. Tiếc nuối hai năm nay không phát hiện ra Bạch Hàn có một mặt ngầu đến thế.

"Mau mau thay y phục thôi." Hạ Trác cất giọng trầm tĩnh, phá vỡ cục diện ngượng ngùng.

"Được. Đệ muội, hai ta đến buồng trong thôi." 

Trần thị kéo Bạch Hàn vào buồng trong. Đến khi bước ra, là một Thái Tử Phi giả, thần thái chanh xả từng bước hướng đến Thái Tử giả.
Thái Tử và Thái Tử Phi thật nhìn lại công tác chuẩn bị lần cuối, dặn dò an toàn cho hai người vài câu mới đi theo mật đạo bí mật trong Phượng Nghi Cung rời đi. Bạch Hàn nâng cằm, bước song song với huynh đệ đồng hành.

Đến cửa cung, Bạch Hàn giả vờ yếu đuối, nhờ tướng công hờ đỡ tay, mới bước lên xe ngựa trở về Đông Cung. Phu xe là vị thái giám già, từng roi đánh lên mông ngựa di chuyển từng bước. Cung nữ, thị vệ theo hầu nối đuôi nhau theo xe ngựa chủ tử. Đi được hai khắc, Bạch Hàn dùng giọng của Thái Tử Phi thật hỏi.

"Phu xe. Đáng lẽ giờ này đã đến Đông Cung rồi mới đúng. Đông Chung ngày thường cách không xa đến vậy."

"Nương tử nói phải. Dừng xe." 

Thái Tử giả cất giọng ấm áp dỗ dành Thái Tử Phi giả. Thể hiện ân ân ái ái thế đấy. Trong xe ngựa, mỗi người ngồi một góc riêng phối hợp diễn hài hòa. Xe ngừng hẳn, sự yên lặng đến kì dị bốc lên. Thái Tử giả kéo màn che xe ngựa lên, thong thả bước ra ngoài quan sát. Bên ngoài không còn là khung cảnh hoàng cung tráng lệ, là khu ngoại ô cách hoàng cung không xa. Xe ngựa to lớn nằm cô độc giữa con đường đất bên sườn dốc rộng thoai thoải. Một bên là bức tường núi lớn, một bên là vách núi khá cao.
Viu... viu... viu...

Những mũi tên sắc nhọn như mưa rơi xuống, tập trung vào thùng xe bắn phá. Sát thủ ẩn nấp trong tối, ta ngoài sáng cẩn thận là điều cần thiết. Thái Tử giả rút kiếm, nhảy lên chỗ ngồi của phu xe, hiên ngang đỡ tên. Mũi tên lạc đạn ghim thẳng vào thùng xe ngựa. Từng tiếng lộc cộc của tên ghim vào gỗ đến tiếng viu viu nhanh như gió của tên bắn thay nhau tạo ra tiếng nhạc dồn dập. 

Tình hình nghiêng hẳn về đám sát thủ ẩn nấp trong tối. Thấy thế, họ thay nhau xuất hiện, kéo từng đợt người ra tấn công trực diện. Dù đối phó chỉ hai người, không thể không phòng bị nhiều, Thái Tử không hẳn là người dễ chọc. Ám vệ phụ trách đi theo bảo vệ Thái Tử bị cuốn vào cuộc chiến khác gần đó, để xem, Thái Tử và Thái Tử Phi cầm cự được bao lâu.

"Buông tay chịu trói, chủ nhân sẽ tha các ngươi một mạng." Thủ lĩnh phe đối lập hô to qua khăn che mặt dày.
"Ngươi nằm mơ." Thái Tử giả cười khinh miệt, huơ kiếm đỡ một kích tất sát của một tên. Sau đó, đỡ kiếm tránh né ám chiêu sau lưng.

Một tên to lớn, cầm rìu aaa vang giọng, giơ cao định chém nát xe ngựa và người bên trong. Thành xe nát tan, để lộ nữ nhân bất động thanh sắc ngồi bên trong. Hắn ta chém tiếp thêm một rìu, Thái Tử Phi giả vờ hét to một tiếng chạy về Thái Tử giả cầu lấy sự bảo vệ.

Thái Tử giả mi mắt giật giật, diễn theo. Hắn kéo ông tay áo của Thái Tử Phi giả nhảy xuống xe ngựa, toan chạy trốn. Đám sát thủ không buông tha, tốp tốp cả hai mươi người một đường sát chiêu ép cả hai đến bờ vực.

"Phu quân. Ta sợ." 

Bạch Hàn diễn theo căn dặn của Hạ Trác: giả chết, xem đối phương diễn trò gì.

"Không sao. Có chết thì cùng chết." 

Thái Tử giả dõng dạc hô lớn, quát to thêm một tiếng: "Các ngươi là người phương nào? Dưới chân thiên tử dám to gan lộng hành?"
"Xuống dưới âm phủ rồi biết rõ thực hư." Một tên trả lời ngoan độc.

Tên cầm rìu chém mạnh lên người Thái Tử Phi giả, Thái Tử giả thấy thế kéo nương tử hờ ra sau lưng. Hự một tiếng, máu đỏ thẩm ngực tuôn ra. Bạch Hàn nhân cơ hội vàng, hét to, theo đà trượt chân, ngã xuống vực. Thái Tử giả giả làʍ ŧìиɦ yêu tình thâm, tương thân tương ái nhảy theo.

"Bọn chúng chỉ ngã xuống vực. Chưa rõ sống chết. Chúng ta nên làm sao đây." Giọng nói ồm ồm vang lên.

"Đi đường vòng xuống chân núi tra xét kĩ. Ta không tin không thể gϊếŧ chết Thái Tử, hoàn thành bá nghiệp cho Ngũ Gia." Thủ lĩnh ra lệnh.

Dưới chân núi, Bạch Hàn vận khinh công, tay rút chủy thủ từ trong thắt lưng, đâm mạnh lên thành vách núi dựng đứng tìm điểm tựa. Thái Tử giả võ công không bằng, nhờ trợ giúp của Bạch Hàn mới ổn định cơ thể, treo trên vách đá. 
"Ngươi diễn gì giống thế. Còn chịu đựng bị thương một đường. Đợi một chốc, khi bọn chúng rời khỏi, ta sẽ dẫn ngươi đi trị thương." Bạch Hàn nói.

"Đa tạ ý tốt của Cửu Vương Phi. Thuộc hạ vẫn ổn, hi sinh vì Thái Tử điện hạ là trách nhiệm của tại hạ. Diễn đạt một chút, họ mới tin tưởng." 

Lớp dịch dung dày, che đi thần sắc thật nên Bạch Hàn cũng không rõ đối phương bị thương nặng đến đâu, sức chịu đựng bao nhiêu. Nàng vô sự, không chút tổn hại, tay nắm cán chủy thủ chẳng chút chật vật.

"Thế nào họ cũng sai người tìm dưới chân núi. Liệu..."

"Thái Tử và Cửu Vương liệu sự như thần, đã sắp xếp ổn thõa đâu ra đấy. Người không cần lo."

Bạch Hàn gật gật đầu, chờ thời gian trôi nhanh chút, nàng còn phải trở về Cửu Vương Phủ xem Cửu Vương Phi giả thế nào. 
                                         ***

"Ngũ Vương Gia. Nước cờ thứ hai đã thành công một nửa. Hai vị ở Đông Cung đã mất." Thuộc hạ thân cận cung kính bước vào thư phòng bẩm báo.

Hạ Dật cười nhếch miệng, nghĩ đến bao năm nay tên đó đè đầu cưỡi cổ hắn một đầu cuối cùng cũng chết quách đi, một nửa còn lại có thành hay không thì mặc kệ, tên ngốc nào khuấy ra vũng nước đục nào. Mãn nguyện, chỉ còn một bước nữa. Nghĩ đến nữ nhân gặp lúc chiều, hướng thuộc hạ hỏi.

"Ngươi đã điều tra nàng ta là ai hay chưa?"

"Dạ bẩm. Thuộc hạ đã điều tra xong. Là ân nhân của nhà Bạch Vương Gia." Hắn ta cười nịn nọt.

Ân nhân? Mới nghe qua nhà họ Bạch trăm năm thế gia lại có ân nhân. Đông Chu Quốc sớm muộn đều thuộc về hắn thì thể loại nữ tử nào chẳng có vào tay đâu.