"Ai mà nhận gã này thì chính là đồ thần kinh…"
Trên thị trường nhân tài có rất nhiều người, có người tìm việc, có người tìm nhân viên, sau khi nhìn thoáng qua chỗ của Trần Đức thì ai cũng không khỏi chế giễu, xì xào bàn tán với nhau.

Trần Đức xem như không nghe không thấy không biết, anh chỉ ngồi bất động ở chỗ đó, cho dù người ta có nói gì thì anh cũng không trả lời, không rời đi, lại càng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.

Gần một giờ đồng hồ đã trôi qua.

Toàn bộ thị trường nhân tài đều đã chú ý đến mặt anh, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng anh chỉ là một tên ngớ ngẩn.

Trong một góc sáng sủa của thị trường nhân tài có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi nhìn về phía Trần Đức đang ngồi ở cửa rồi nói với một người khác: "Khánh Ngôn, cô thấy cậu nhóc kia thế nào, có thể làm việc được không?"
"Chủ tịch Tống", phía sau lưng ông ấy có một người phụ nữ ăn mặc giống như thư ký đáp lời: "Tôi cảm thấy anh ta không có khả năng làm việc, hành vi của anh ta thật sự rất ngu ngốc".

Diệp Khánh Ngôn không thể nào hiểu nổi Tống Thiên Vũ, ngay cả vệ sĩ chuyên nghiệp có giá một trăm ngàn tệ một tháng ông ấy cũng từ chối, tại sao bây giờ ông ấy lại đột nhiên có hứng thú với gã ngốc đang ngồi ở cửa kia? Theo như cô ấy thấy thì gã này chẳng qua chỉ là một gã ngu ngốc đang muốn nổi bật hơn mọi người mà thôi, không đáng chú ý tới.

“Tôi nghĩ chúng ta cũng có thể thử xem”, Tống Thiên Vũ nói: “Chẳng phải người ta vẫn thường nói thiên tài bên trái kẻ điên bên phải đó hay sao, cậu ta ở trước cửa thị trường nhân tài dám làm ra chuyện như vậy, bị tất cả mọi người xem thường nhưng vẫn không phản ứng lại, thế thì chỉ có hai khả năng".


"Hoặc là như cô nói, cậu ta đơn giản chỉ là một người ngu ngốc, hoặc là như tôi nghĩ, có lẽ cậu ta thật sự là một người có năng lực".

"Khánh Ngôn, cô giúp tôi đi thử cậu ta một chút, thế nào?"
Tống Thiên Vũ đã ra lệnh rồi thì Diệp Khánh Ngôn đương nhiên không thể từ chối, cô ấy chỉ là thư ký, lúc nào cũng phải thi hành mệnh lệnh, không được hỏi "tại sao" quá nhiều.

"Vâng".

Diệp Khánh Ngôn gật đầu, sau đó bước ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Trần Đức, nhìn vào mấy chữ trước mặt anh rồi hỏi:
"Tên anh là Trần Bát Hoang?"
Cuối cùng cũng có người hỏi, Trần Đức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú, cô ấy có mái tóc ngắn cá tính, mặc áo sơ mi trắng và váy ôm màu đen để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trên tay của cô ấy đang cầm một tập tài liệu dày, dưới chân cô ấy đi giày cao gót đen mười phân làm tôn lên đường cong uyển chuyển.

Một người phụ nữ có vẻ ngoài rất bản lĩnh.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho dù chưa tìm được việc làm nhưng chuyến đi này cũng xem như là đáng giá.

Có rất nhiều người đàn ông thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ấy từ xa.

Trần Đức thì còn nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không hề tỏ ra ngượng ngùng.

Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp.

Anh cũng không phải là ngoại lệ.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đến từ phía đối phương, Diệp Khánh Ngôn khẽ cau mày, chút hảo cảm còn sót lại dành cho anh cũng giảm xuống mấy phần, sắp trở thành số âm.

“Chính là tôi”, Trần Đức nói: “Tên Trần Đức, tự Bát Hoang, mọi người đều gọi tôi là Trần Bát Hoang”.


"Lục hợp tận diệt bát hoang bình, đúng là một cái tên hay", Diệp Khánh Ngôn khách sáo nói một câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi cần thuê vệ sĩ, anh có hứng thú không?"
"Trả đủ tiền thì sẽ hứng thú thôi", Trần Bát Hoang cười nói: "Người đẹp, cô muốn tôi bảo vệ cô sao?"
Sắc mặt của Diệp Khánh Ngôn trở nên lạnh lẽo, cô ấy nói: "Tiền thì tất nhiên sẽ trả đủ, tôi chỉ sợ anh không đủ năng lực, anh thể hiện bản thân thử xem, tốt nhất thì anh nên khiến cho tôi cảm thấy hài lòng!"
"Bang!"
Diệp Khánh Ngôn vừa dứt lời thì một cái bàn gỗ gần đó đã bị gãy làm hai nửa, ở xa xa lại có thêm một người đàn ông vạm vỡ đang thu tay lại, anh ta nhảy đến trước mặt Diệp Khánh Ngôn, chen vào phía trước Trần Đức rồi nói: "Người đẹp, tìm vệ sĩ sao có thể tìm một tên yếu đuối như vậy? Cô cảm thấy tôi thế nào?"
"Không cần năm mươi ngàn tệ, tôi chỉ cần ba mươi ngàn tệ mà thôi, hơn nữa còn không cần ứng trước.

Tôi tên là Thạch Bình, hãy cho tôi cơ hội!"
Diệp Khánh Ngôn cố ý thử Trần Bát Hoang, sau khi nhận danh thiếp của người vừa đưa ra mức giá ba mươi ngàn tệ thì cô ấy cũng lẩm bẩm nói: "Chà, cũng không tệ".

Ngay khi Diệp Khánh Ngôn xuất hiện thì vẻ đẹp của cô ấy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bây giờ thấy cô ấy chịu chi đến thế cho một vệ sĩ thì mọi người lại càng chú ý đến cô ấy hơn.

"Thưa cô!"
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da cũng tiến đến đưa danh thiếp cho cô ấy: "Xin chào, tôi là trưởng phòng của công ty TNHH Quản lý Nguồn nhân lực an ninh Thiên Duyệt, tôi tên là Hồng Minh, nếu như cô muốn thuê vệ sĩ thì có thể liên hệ với chúng tôi, chúng tôi rất chuyên nghiệp và chúng tôi rất vui khi được cống hiến chút sức lực cho khách hàng!"
Diệp Khánh Ngôn không ngờ lại xảy ra tình huống này, trước đây khi công ty bọn họ tìm vệ sĩ hay bảo vệ thì đều do công ty quản lý nhân lực cung cấp, lần này đích thân đi chọn cũng chỉ vì hoàn cảnh đặc biệt.

Sau khi nhận danh thiếp của Hồng Minh thì cô ấy còn không quên liếc nhìn Trần Đức, anh đã bị đám đông chen lấn đẩy về phía sau nhưng có vẻ như vẫn không dao động, anh còn đang lấy ra một chai rượu nhỏ nhấp một ngụm.


Diệp Khánh Ngôn có khướu giác rất nhạy cho nên có thể ngửi thấy mùi rượu, điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy khá thất vọng.

Quả nhiên gã này chỉ là một gã vớ vẩn.

“Thưa cô, những người sau lưng tôi đây đều là những người có năng lực trong công ty của chúng tôi”, thấy Diệp Khánh Ngôn tiếp nhận danh thiếp, Hồng Minh lại tiếp tục giới thiệu: “Thạch Bình mức lương ba mươi ngàn tệ một tháng lúc nãy cũng là người của công ty chúng tôi, ở đây tôi còn có dẫn theo các vệ sĩ có mức lương năm mươi ngàn tệ và tám mươi ngàn tệ, bọn họ đều là những người được đào tạo chuyên nghiệp hoặc quân nhân giải ngũ".

Hồng Minh mang theo mười sáu người và chia bọn họ thành ba hạng theo mức lương: ba mươi ngàn tệ, năm mươi ngàn tệ và tám mươi ngàn tệ.

"Những người chuyên nghiệp sẽ cung cấp cho cô những dịch vụ chuyên nghiệp, cô không cần phải bận tâm đến rác rưởi ven đường", Hồng Minh tiếp tục lải nhải tự khen công ty của mình, trong lúc đó cũng không quên chế giễu Trần Đức là rác rưởi.

"Đúng vậy, thứ như gã này thì một mình tôi cũng có thể đánh gục mười đứa!"
"Tôi còn có thể đánh gục hai mươi đứa như vậy".

"Người đẹp, chúng tôi khẳng định mạnh mẽ hơn gã này rất nhiều!".