“Anh bạn này, con của tôi bây giờ có chút không khỏe, tôi đang vội, tôi về trước đây, không quấy rầy đến anh nữa”, người phụ nữ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để thoát khỏi trách nhiệm.
"Cút".
Người đàn ông chạy BMW cáu kỉnh nói, chỉ cần nhìn thoáng qua thì hắn cũng biết hai vợ chồng này không có tiền, bởi vì bọn họ đang mặc quần áo rất rẻ tiền, giá tiền quần áo của cả 2 người cộng lại cũng không vượt quá 300 tệ.
Nhưng cô bé này thì khác.

Tuy cô bé đang mang một đôi giày rẻ tiền nhưng quần áo trên người đều là hàng hiệu.
Điều này cho thấy cô bé chắc chắn là con nhà giàu.
Cho nên tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội bắt người nhà của cô bé đền tiền.
"Mày còn đứng đó khóc à? Còn không mau dẫn tao đi gặp người nhà của mày!", người đàn ông chạy BMW hung dữ mắng Tử Hàm.
"Chú ơi, cháu không cố ý, cháu xin lỗi, hu hu...!cháu xin lỗi...", mặc dù Tử Hàm bình thường rất mạnh mẽ hiểu chuyện, nhưng dù sao cô bé cũng chỉ mới 10 tuổi, gặp phải chuyện như vậy cho nên cũng không khỏi hoảng sợ.
"Hu hu...!chú ơi, cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi chú".
Cô bé khóc rấm rứt rất thương tâm, trong đôi mắt to tròn đen láy đã tràn đầy nước mắt.
Những người xung quanh đều lắc đầu ngán ngẩm, cảm thấy xót xa cho Tử Hàm, có một số người biết được sự thật thì còn cảm thấy thương cô bé hơn.
Nguyên nhân của toàn bộ sự việc này chính là cậu bé kia, cô bé đã nói rất nhiều lần rằng không muốn qua bên này nhưng cậu bé lại nhất định muốn qua, sau khi qua tới nơi thì còn ở trên xe lăn khoa tay múa chân.

Lúc này bỗng nhiên lại có một chiếc BMW lao ra khỏi bãi đậu xe sượt qua chiếc xe lăn, tuy cậu bé không sao nhưng cửa xe BMW đã xuất hiện một vết xước dài.
Tử Hàm vô tội nhưng người đàn ông chạy BMW nhất quyết đòi cô bé phải đền tiền, không ai dám can ngăn hắn bởi vì người đàn ông chạy BMW này là một tên xã hội đen khét tiếng.
Nếu như khiêu khích hắn thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Xin lỗi, xin lỗi thì có tác dụng gì? Nếu như xin lỗi là xong thì còn cần đến cảnh sát làm cái quái gì? Bố mẹ của mày không dạy mày nếu như làm hư đồ của người khác thì phải đền tiền hay sao?"
Người đàn ông chạy BMW hung dữ nói: "Mày còn không đi gọi bố mẹ mày đến đây hả, có tin tao sẽ đánh mày hay không?"
"Hu hu...", Tử Hàm không ngừng khóc nức nở, cô bé không biết phải làm sao, ánh mắt buồn bã khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
"Con mợ nó, khóc khóc khóc, mày chỉ biết khóc thôi sao?"
Người đàn ông chạy BMW không thích trẻ con, hắn cảm thấy rất phiền toái cho nên đã ngay lập tức quay người lại và lấy ra từ trong xe một cây gậy quơ quơ về phía Tử Hàm.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi kinh hãi, một số người phụ nữ thậm chí còn nhắm chặt hai mắt lại, không ngờ một cô bé đáng yêu như vậy mà hắn cũng có thể đánh.
Có một số người còn bất lực thở dài.
Từ xa, bố của cậu bé muốn lao tới nhưng đã bị vợ giữ lại: "Nếu như anh dám qua đó thì chúng ta sẽ ly hôn!"
Người đàn ông đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng.
Con của bọn họ vẫn đang khóc.
Nhìn thấy cây gậy sắp đánh xuống, Tử Hàm sợ hãi lùi lại hai bước, rồi đột nhiên lại cảm thấy sau lưng rất ấm áp, tựa như đã lui vào trong vòng tay của ai đó.
Cùng lúc đó, cây gậy của người đàn ông chạy BMW đột nhiên dừng lại giữa không trung, nó đã bị một bàn tay nắm chặt.
"Cút!"
Người vừa ra tay tất nhiên là Trần Đức, anh đã ngay lập tức đẩy cây gậy ra xa.
Không có thời gian để ý tới người đàn ông chạy BMW, Trần Đức đau lòng ôm lấy Tử Hàm nói: "Tử Hàm, anh xin lỗi, anh đã đến muộn, để cho em bị người khác ức hiếp".
“Anh Bát Hoang ạ?”, Tử Hàm nhận ra anh của mình thì liền rấm rứt nói: “Tử Hàm lại gây rắc rối rồi”.
"Không, không phải lỗi của em".
Trần Đức nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cô bé, nhưng ngay sau khi anh vừa lau nước mắt của cô bé thì ở khóe mắt cô bé lại chảy ra thêm vài giọt lệ.
Anh đã nhìn thấy vết bạt tai trên khuôn mặt Tử Hàm còn chưa kịp tiêu tan.
Trái tim của Trần Đức ngay lập tức chùng xuống.
Nhưng ở trước mặt Tử Hàm anh không hề tỏ ra tức giận, anh vẫn cười rất tươi nói: "Tử Hàm đừng khóc, anh không trách em, không sao hết".
"Anh Bát Hoang, thật sự không sao ạ?"
"Ừm".
Trần Đức gật đầu khẳng định.

Tất cả những chuyện xảy ra đều là do anh, nếu như anh đến sớm hơn một chút thì Tử Hàm đã không bị đánh.
Chỉ có điều.
Kẻ dám ra tay với Tử Hàm.
Nhất định phải trả một cái giá thật đắt.
“Anh Bát Hoang”, lúc này Đàm Thu mới thở hổn hển chen ra khỏi đám đông.

Cậu ấy không có sức mạnh giống như Trần Đức cho nên muốn chen ra khỏi đám đông cũng không dễ dàng gì.

Cậu ấy hỏi: “Anh Bát Hoang, có chuyện gì vậy?”
Đàm Thu lúc nãy đang chen chúc ở trong đám đông cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Không có gì to tát đâu”, Trần Đức cười nói với Tử Hàm lần nữa: “Này Tử Hàm, hôm nay em mặc quần áo mới à? Trông em xinh xắn quá đi, ai đưa bộ quần áo mới này cho em vậy?”
"Em không nói cho anh biết đâu, em đã hứa với chị ấy rằng sẽ không nói cho anh biết chị ấy là ai", Tử Hàm đáp lại một cách đáng yêu, tuy rằng không khóc nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ.
“Ồ, vậy sao”, Trần Đức cười khổ nói, cô bé thật là tinh quái.

Nhưng chuyện đó cũng có thể bỏ qua, trước mắt phải xử lý chuyện ở đây trước đã.

Anh tiếp tục nói: “Tử Hàm, em đi chơi với anh kia một chút nha? Chuyện ở đây cứ giao cho anh".
“Vâng ạ”, Tử Hàm ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, đừng lo lắng nha".
Đàm Thu nói, cậu ấy cũng không hỏi lý do tại sao mà đã chuẩn bị dẫn Tử Hàm rời đi rồi.
"Ai cho phép nó rời đi?"
Lúc này, người đàn ông chạy BMW lại hung hăng quát lên: "Tao có đồng ý chưa? Mày là ai? Mày không nhìn thấy xe của tao bị trầy xước rồi hay sao?"
“Tao chính là người giám hộ của cô bé mà mày đang tìm đó”, Trần Đức lạnh nhạt nói: “Tao sẽ giải quyết chuyện ở đây, có thể để cho cô bé rời đi chưa?"
Trần Đức thật sự không muốn Tử Hàm nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
“Ha ha, mày muốn nó đi thì nó liền được đi hay sao, chưa đền tiền thì không ai được phép rời khỏi đây!”, người đàn ông chạy BMW vẫn lớn tiếng quát: “Cửa xe tao giá hai trăm ngàn, đưa tiền ra thì có thể đi, còn nếu không đưa thì đừng ai mong có được kết cục tốt".
Người đàn ông chạy BMW hét giá mà không hề biết ngượng, thần thái ngạo nghễ miệt thị ba người Trần Đức.
Ánh mắt của Trần Đức càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Anh trừng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông chạy BMW.
Những người đứng xem đều thở dài, nhỏ giọng bàn tán:
"Chuyện này xem ra không thể không bồi thường rồi".
"Làm hỏng xe của người ta thì tất nhiên phải bồi thường, nhưng người đàn ông chạy BMW kia đang cố tình hét giá, cửa xe chỉ trầy có một chút mà đã bắt người ta đền hai trăm ngàn, đây rõ ràng là tống tiền".
"Có nên báo cảnh sát không?"