Đương nhiên Trần Đức không biết gì về chuyện xảy ra ở biệt thự và anh cũng không muốn biết.

Anh quay về khu nhà tầm thường của mình, lấy một bình rượu đầy ở xưởng rượu rồi quay về nhà.

Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ chiều, vẫn còn ba tiếng đồng hồ nữa thì di chứng sẽ phát tác.

Vì chuyện xảy ra ba năm về trước, Trần Đức đã trúng một loại độc kỳ lạ, đấy là một dạng độc mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng về lâu về dài thì gân tay, gân chân sẽ mềm nhũn rồi anh sẽ hoàn toàn trở thành một người tàn tật.

Năm xưa Trần Đức vào tù, anh cũng muốn từ từ chết đi trong đó, đến thế giới bên kia bầu bạn với những người đi trước.

Có điều, ông trời cũng không muốn lấy mạng của anh, để anh gặp được Sửu gia.

Sửu gia đã dùng y thuật thần kỳ của mình để giải độc cho anh.

Ông ta còn truyền thụ hết tất cả bản lĩnh cả đời của mình cho anh.

Sau ba năm ngồi tù, dường như Trần Đức đã được lột xác hoàn toàn.

Nhưng độc của anh vẫn còn để lại di chứng.


Ba tháng một lần, cứ đến ngày hai mươi mốt âm lịch, di chứng sẽ lại phát tác.

Có lúc sẽ phát tác sớm, có lúc sẽ phát tác muộn.

Trần Đức vừa đến nhà, mở cửa ra thì thấy ngay một người phụ nữ tầm ba mươi bốn, ba mươi lăm đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ đẫy đà, cô ta mặc một chiếc váy dài ở nhà, khá đơn giản, đôi chân thon dài đang mang một đôi sandal, mấy ngón chân khá tròn trịa, móng chân sơn màu đỏ thắm.

Đương nhiên Trần Đức quen người phụ nữ này, cô ta là chủ nhà ở đây - Diêm Thanh Nhã, tuổi tác thật là bốn mươi hai tuổi, vì chăm sóc bản thân tốt nên trông có vẻ chỉ mới ngoài ba mươi.

Diêm Thanh Nhã có làn da trắng trẻo và khuôn mặt khá thu hút, dù là mấy cô gái mới hai mươi mấy tuổi thì cũng không đẹp bằng cô ta: Một là vì cô ta có sự cuốn hút của một người phụ nữ trưởng thành, hai là vì cô ta trang điểm đơn giản nhưng trông chẳng hề tầm thường.

Đại khái Trần Đức cũng đã đoán ra được ý đồ của Diêm Thanh Nhã khi đến đây.

“Bát Hoang hả? Về rồi đấy sao?”, Diêm Thanh Nhã nhìn thấy Trần Đức quay về thì mỉm cười, đứng lên chào hỏi.

“Chị dâu, chị đến lâu chưa?”, Trần Đức mỉm cười, lịch sự hỏi.

Chị dâu là cách mà người trong khu phố này xưng hô khi gặp Diêm Thanh Nhã, vì chồng của cô ta là xã hội đen, người trong khu phố rất sợ gã nên đều gọi gã là: Đại ca.

Vợ của đại ca thì đương nhiên phải là chị dâu rồi.

Dù xưng hô rất khách sáo nhưng Trần Đức biết cuộc sống của Diêm Thanh Nhã lại không dễ dàng như vẻ ngoài của nó.

“Bát Hoang, hôm nay chị đến đây là muốn thương lượng chuyện này với cậu!”, Diêm Thanh Nhã nở nụ cười đắng chát trên khuôn mặt.

“Chị dâu, tôi biết, chị đang nói đến tiền thuê phòng đúng không? Hai ngày này nhà tôi có chút chuyện, vì vậy chưa kịp chuyển tiền cho chị.

Chị yên tâm, lát nữa tôi sẽ chuyển vào thẻ cho chị”.

Vì điện thoại của Trần Bát Hoang quá cùi, không thể chuyển tiền được, trước giờ anh đều đến ngân hàng.

“Không phải! Bát Hoang, cậu hiểu lầm rồi, lần này chị đến thật sự không phải vì chuyện tiền phòng.

Sống cùng ba tháng, chị biết con người của cậu, nhất định sẽ không nợ chút tiền đó đâu”.

Diêm Thanh Nhã nói với vẻ xin lỗi: “Lần này chị đến, là muốn cậu trả phòng, có thể chị không thể cho cậu thuê căn phòng này được nữa.


Tối nay cậu có thể dọn đi được không? Cậu yên tâm, chị sẽ trả tiền thuê!”
“Gì cơ?”
Trần Đức hơi sửng sốt, không cho thuê nữa ư?
Sao lại đột nhiên không cho thuê nữa?
Diêm Thanh Nhã không phải loại người muốn đuổi ai là đuổi, hơn nữa, phải dọn đi trong tối nay, gấp như vậy thì anh biết đi đâu tìm chỗ ở mới đây?
Trần Đức chưa kịp hỏi thì Diêm Thanh Nhã sợ anh hiểu lầm, vội giải thích, cười khổ và nói: “Trần Đức, chuyện nhà chị chắc cậu cũng biết sơ sơ, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra nhưng chị bảo cậu đi thế này thì cũng nên cho cậu lời giải thích”.

“Là người chồng đó của chị, anh ta lại về đòi tiền chị, lần này đòi năm triệu…”
“Gì cơ, năm triệu hả?”
Trần Đức cũng bất ngờ, anh cũng biết người chồng của Diêm Thanh Nhã, nói gã là xã hội đen thì thật là tâng bốc gã quá, bất quá thì gã cũng chỉ là một tên lưu manh thôi.

Trần Đức chưa từng gặp gã, nhưng nghe nói tên này không làm nổi chuyện gì đàng hoàng, chỉ giỏi ăn chơi đàn đúm, hết tiền thì lại về nhà tìm Diêm Thanh Nhã để lấy.

Chỉ là thường ngày không đòi nhiều, cũng chỉ là mấy đồng lẻ, Diêm Thanh Nhã vẫn có thể gắng gượng được.

“Đúng vậy, là năm triệu.

Bát Hoang, cậu biết mà, quan hệ vợ chồng giữa chị và anh ta đã sớm biến thành có tiếng chứ không có miếng rồi, chị luôn muốn li hôn với anh ta nhưng anh ta cứ bám riết lấy chị, không chịu li hôn, vì muốn moi tiền từ chị”.

“Trong mắt anh ta, chị là một cái máy ATM”.

Dường như Diêm Thanh Nhã đã quen với điều đó từ lâu, khi nói đến những điều này, mặc dù cô ta có vẻ buồn nhưng lại rất bình tĩnh: “Lần này anh ta gây ra chuyện ở bên ngoài, cần mấy triệu để hòa giải.


Anh ta nói chỉ cần chị đưa số tiền đó thì sẽ đồng ý ký tên lên thỏa thuận li hôn”.

“Một người phụ nữ như chị, không có việc làm, còn phải nuôi con gái học đại học thì lấy đâu ra mấy triệu đưa cho anh ta, vì vậy… Chị định bán căn nhà này”.

Đối với người bình thường mà nói thì mấy triệu không phải là con số nhỏ, Diêm Thanh Nhã muốn gom đủ số tiền này thì cũng chỉ có một cách là bán nhà thôi.

Hơn nữa.

Trong giai đoạn này, tình hình nhà đất không mấy khả quan, bán một căn nhà cũng không được cái giá đó, đến cả căn nhà mà cô ta đang ở thì e rằng cũng khó.

“Chị thì không sao, nhưng chị lo ảnh hưởng đến con gái, không muốn để con gái dây dưa với một người cha như thế thêm nữa”.

Diêm Thanh Nhã giải thích với Trần Đức, giọng điệu vô cùng căm ghét người chồng đó của mình, thỉnh thoảng còn thở dài thườn thượt, có thể thấy cô ta bất lực đến mức nào.

“Thế này nhé chị dâu, chị có thể gọi điện cho anh ta không? Bảo anh ta ngày mốt qua đây, ngày mốt tôi sẽ nói chuyện với anh ta, biết đâu anh ta sẽ không cần số tiền đó nữa”, Trần Đức nói, mấy chuyện thế này, không gặp thì thôi, nếu đã gặp rồi thì anh phải lo mới được.

“Ầy, Bát Hoang à, chị xin nhận ý tốt của cậu, nhưng người chồng kia của chị đã không còn là con người nữa rồi, nếu như là tên đó nổi giận thì không ai biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì đâu”, Diêm Thanh Nhã nói: “Có thể dùng tiền để cắt đứt quan hệ với anh ta thì chị đã mãn nguyện lắm rồi”.

.