Chương 54:

- Kyung à, ăn nhiều chút đi con!

Ngoài ngoan ngoãn đưa bát cơm đón nhận "tình cảm" từ mẹ cô, nàng chẳng còn cách nào khác. Mẹ cô nhiệt tình như vậy, thực sự nàng rất cảm kích.

- Mẹ à, em ấy là Idol đó, toàn đồ dầu mỡ như này không giữ được dáng. Mẹ gắp vừa thôi! Gắp cho con nè!

Ji-sung toe toét đưa tô cơm ra. Mẹ cô bất đắc dĩ phì cười. Bữa cơm gia đình thật ấm cúng.

- Soo ơi con muốn ăn cái đó!

- Công chúa đợi chút!

Từ lúc cô về Eun đã dính chặt lấy. Eun là con gái Ji-sung và Yoo-na. Từ nhỏ cô đã chiều đứa nhỏ này nên nó quý cô lắm. Lúc cô phải lên Seoul học nó đã khóc nguyên một ngày trời. Cũng vì đứa cháu này mà cô đã bỏ tiết ba buổi học đầu tiên để ở nhà dỗ dành nó. Có lẽ cô sẽ không định nhập học sớm hơn nếu như nhà trường không gọi điện về cho gia đình.

- Eun hư quá, để cô ăn đi con!

Yoo-na gườm gườm đứa nhỏ. Không sợ mẹ, thậm chí còn lơ luôn đi.

- Soo ơi cái đó nữa!

Cô vừa định cho miếng thịt vào miệng, "tiểu công chúa" đã nhì nhèo bên cạnh.

- Eun! Nhắc bao nhiêu lần rồi, không được gọi không tên cô con như vậy! Phải gọi là Cô Soo!

Yoo-na phát hỏa nhìn đứa nhỏ. Nó nhìn mẹ mình rồi nhìn sang cô, hơi mếu máo.

- Soo ơi, Eun không được gọi cô là Soo sao?

- Sao lại không? Tất nhiên là được chứ!

- Mẹ thấy chưa? (Bĩu môi)

- Soo, em cứ làm hư con bé thôi! (lườm cô)

- Em thích mà chị! Ha ha! Đây, hé miệng nào Eun!

Cô tươi cười bón cho Eun ăn. Con bé nhìn vui lắm, nó tỏ rõ niềm hạnh phúc khi thấy cô xuất hiện từ ban nãy rồi, nay nhìn con bé còn vui hơn mấy lần kìa.

Nàng chăm chú quan sát nãy giờ. Không ngờ dáng vẻ cô ân cần lúc này khiến nàng yêu quá, miệng từ lúc nào đã nở nụ cười.

- Min-kyung à, công việc của em ở Seoul có tốt không?

Yoo-na mỉm cười nhìn nàng. Hơi giật mình nhưng nàng cũng nhanh chóng đáp.

- Dạ. Công việc em khá ổn ạ. Trước lễ Tình nhân mấy ngày thì rất bận nhưng sau đó em lại rảnh.

- Ừm... Mà chị nghe nói hợp đồng em sắp hết. Có kế hoạch gì sau đó chưa?

- Con bé này, là nhà báo chắc? (mẹ cô nhắc nhẹ)

- Con... (phụng phịu)

- Dạ, việc này cũng không có gì mà cô (cười) Em vốn thích đóng phim, có lẽ sẽ theo nghề diễn viên vài năm.

Cô dỏng tai lên nghe nãy giờ, suy nghĩ chút rồi cũng gật gù, còn cô đã phân tích gì trong đầu thì không ai hay.

Đề tài này có vẻ làm mọi người sôi nổi, hay đúng hơn là khiến "mẹ chồng và con dâu" hào hứng vô cùng. Nếu là mỹ phẩm, nam diễn viên, nam ca sĩ, hãng thời trang... thì có thể thấy họ như bộ ba vậy, khá là hợp nhau đi.

Cứ như là hai ranh giới vậy, một bên thì ồn ào chuyện phụ nữ, bên kia có vẻ trầm lắng hơn. Chủ đề chính của ba ba con bọn cô chính là chuyện về việc tu sửa viện mồ côi.

- Anh khá bận, em thì tất nhiên không thể về rồi. Ba rảnh nhưng cũng không thể để ba giám sát cả ngày được.

- Cái thằng này, chê ba mày già yếu hả? (cáu)

- Soo ơi cái đó!

- Được rồi! (vừa bón cho Eun vừa nói) Em đã nhờ mấy người khu mình rồi, ổn cả thôi! Đây, của công chúa đây! Aaaaa!

- Aaaaaaaa!

- Khu mình toàn người buôn bán, làm gì có ai rảnh đâu? (nhăn mày)

- Ổn chứ anh! Em sẽ sắp xếp thời gian, mọi người chia giờ ra là được rồi! Chiều nay em sẽ gặp mọi người. Làm vì lũ trẻ, không ai từ chối đâu!

- ... (đắn đo)

- Cứ làm theo nhóc Soo đi. Em nó lớn rồi tự biết tính toán! Nào Eun qua đây ông bón để cô ăn nào!

- KHÔNG!

- Bao giờ bắt đầu sửa chữa vậy Soo?

Yoo-na từ bao giờ đã hóng sang "nửa ranh giới" bên kia. Vậy cũng có nghĩa là mấy chuyện "bà tám" đã kết thúc rồi.

- Dạ, tầm giữa tháng ba là bắt đầu được rồi ạ!

- Hừm...

- ... Chuyện gì vậy chị?

Nàng tò mò nên buột miệng hỏi. Khi hỏi ra thì không biết mình có lỡ lời mà quá phận không. Dù sao nàng cũng chỉ là khách trong nhà.

- À, Soo không nói cho em sao? Viện mồ côi con bé hay ghé qua đó, Soo sắp sửa lại toàn bộ rồi. Sắm mới lại hết để lũ trẻ có thể học tập và vui chơi như mọi đứa trẻ khác đó!

- Thật vậy ạ?

Nàng tròn mắt nhìn Yoo-na, thấy người kia gật đầu chắc nịch mới xoay sang nhìn cô.

Cô gật đầu, vậy là sự thật.

- Sao ngạc nhiên vậy Kyung?

Mẹ cô cười, nàng xoa nhẹ vành tai.

- À không ạ! Tại trước giờ con chỉ ủng hộ qua các quỹ, chưa bao giờ đứng ra tu sửa những nơi như vậy nên... cảm giác hơi bất ngờ ạ. Hóa ra cũng có thể làm mấy việc đó!

Nàng cười xinh đẹp. Mọi người trong nhà nhìn nhau rồi cười phá lên.

- Tất nhiên là có thể chứ! Cái con bé này!

Cô nở nụ cười như thể: "thật tốt quá, cả nhà đều mến chị" vậy.

- Soo à, nếu không phải em dắt con bé Min-kyung về thì hôm nay có lẽ không được ngồi đây dùng bữa với gia đình đâu. Nhớ thưởng cho con bé đó!

Cô mỉm cười, gật đầu.

Nàng đỏ bừng mặt khó hiểu, vội vàng dùng bữa.

Hôm nay, nàng đã được cô tặng một món quà lớn lắm rồi, món quà mà không thể mua được bằng bất cứ giá nào.

Cô dĩ nhiên là người ăn xong cuối cùng. Đến cả khi đã xong bữa thì Eun vẫn nhất định không rời cô mình, từ bao giờ đã chèo tót lên lưng cô mà "ngự" ngon lành ở đó.

Yoo-na bực lắm nhưng không làm gì được vì còn phải đi làm. Có lẽ cô hôm nay sẽ sống "cộng sinh" với Eun mất thôi.

Con bé dường như đã quen nên "kĩ năng" rất tốt, bám chặt vào lưng cô như vậy mà không thấy khó chịu dù rằng cô đang rửa bát nên hoạt động khá nhiều.

Nàng nhìn vừa buồn cười vừa thương cô. Như này đúng là vô phương cứu chữa rồi.

- Eun xem ra rất quý cô Soo ha!

- Dạ!

"Ngoan ghê" – nàng đánh giá.

- Tại sao vậy? (cười)

- Vì Soo suốt ngày cõng Eun đi chơi, Eun đòi gì Soo cũng chiều. Soo còn bảo vệ chó con của Eun nữa.

- Bảo vệ chó con sao? (nâng mày)

- Phải phải, chó con Eun mang về, ông không cho nuôi. Soo đã xin ông hộ Eun. Chó con làm vỡ bình của ông, Soo nhận Soo làm vỡ rồi ông đánh Soo đau lắm. Soo còn làm nhiều hơn thế nữa cơ. Với Eun, Soo là số một, là nhất!

Con bé "khoe" cô mình xong thì liền ôm ghì lấy. Nàng tự nhiên nở nụ cười ngốc nghếch nhìn cô. Nàng tin vào lựa chọn của mình, và lựa chọn của nàng là cô.

- Eun nhiều chuyện quá, đã nói giữ bí mật mà!

Cô xấu hổ khẽ nhắc, Eun giật mình, nâng tay che miệng.

- Eun xin lỗi!

- Không có lần sau nha!

- Rõ!

Đến gian bếp cũng thật ấm áp. Nàng thấy người bên cạnh mình như phát ánh hào quang vậy, sao lại có thể tốt đẹp đến vậy.

.

Tiếng gió hòa lẫn vào không gian, len lỏi vào tai nàng. Từng lời của người kia sao ấm áp đến vậy, sao lại có thể khiến nàng loạn nhịp như thế.

Cô không thể cưỡng lại được bản thân. Cô vốn định đợi một không gian thật lãng mạn, một thời gian hợp lý để nói những lời này nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, cô lại không thể kiềm chế được nữa.

Khi nàng nhìn thẳng vào đôi mắt cô, con tim nàng đã như muốn rụng rời rồi. Mỗi lần cô có ánh mắt đó nhìn nàng là cô sẽ khiến nàng hạnh phúc, nàng ngầm đặt đó là "định lý tình yêu" của mình. Và lần này, cô sẽ đem đến hạnh phúc nào cho nàng đây?

Cô không muốn chậm trễ thêm bất cứ giây phút nào. Cô lúc này lại cảm thấy sợ hãi, sợ chỉ cần chậm một chút thôi là có thể mất nàng bất kì lúc nào.

Đúng như lời một bài hát cô thích, hoàn cảnh hiện tại cũng chẳng có khác là bao cả.

"...Nếu lần này tôi không thể nói ra,

Tôi sợ tôi sẽ mất em vĩnh viễn

Nếu tôi nói "tôi yêu em", em sẽ hạnh phúc chứ?

Sẽ đón nhận dù cho tôi đã lãng phí ngần đó thời gian?

Hôm nay nhìn em bên cạnh người đàn ông khác, tôi thực sự đã không thể kiềm chế mình

Được thôi, tốt thôi, một lần thôi để tôi khẳng định thứ tình cảm này

Tôi dù có bị em chối bỏ cũng sẽ không nuối tiếc

Tôi yêu em, thực sự yêu em rất nhiều..."

- Min-kyng, tôi yêu chị!

Một giây bất động, rồi hai, rồi ba....

Nàng đã như vậy được chừng ba phút, và cô thì cũng chẳng khác nàng là bao, nói ra được ba từ quan trọng liền đỏ bừng mặt rồi chôn chân ở đó.

Cô ho nhẹ, lại lần nữa nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đang nhiễm lệ của nàng.

- Tôi yêu chị!

Lần một chỉ là nói ra như vậy, lần hai cô chính thức khẳng định.

Hai hàng nước mắt nàng chạy dài trên gò má.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nàng, môi nở nụ cười ấm áp.

- Xin lỗi đã để chị đợi. Tôi yêu chị, mình hẹn hò, được không?

Trong tiếng gió, một tiếng "ừm" nhẹ được cất lên đan xen...