Chương 44

Ji-soo là người kết thúc cái bất ngờ từ Se-ju, đẩy người quản lý của mình ra, Ji-soo kinh ngạc nhìn chăm chăm vào mắt cô ấy.

- Chị...

- Tôi cứ nghĩ là, kết hôn có thể quên được em nhưng mà... càng ngày tôi càng hối hận vì cái quyết định vội vã của mình.

- Chị đang...

Mắt Ji-soo mở căng hết cỡ, dường như cô đang muốn xác định xem đây là mơ hay tỉnh vậy.

- Tôi yêu em. Từ giây phút em cố gắng xếp những viên đá xanh thành bông hồng tặng tôi nhân ngày sinh nhật năm đó, tôi đã yêu em rồi. Tình yêu chưa thay đổi kể cả đã 4 năm. Sai lầm lớn nhất của tôi là chạy trốn khỏi em mà không tìm hiểu rõ sự thực. Tôi yêu em, vô cùng yêu. Ji-soo à, em có thể... chấp nhận người phụ nữ đáng chết này được không? Chúng ta hẹn hò, được chứ?

- ...

.

Ngày 26, tháng 9, năm 2016

Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng tôi viết nhật kí. Trò trẻ con này đáng ra tôi nên từ bỏ lâu rồi nhưng... thói quen thì thường khó dứt khoát.

Hôm nay tôi sẽ không kể lể chuyện thường ngày nữa, sẽ là mấy dòng viết cho người đó – người phụ nữ tôi yêu say đắm.

Gửi chị, bằng tất cả trái tim này.

Ngày đầu tiên gặp chị, tôi là một đứa sinh viên xấu trong mắt chị, cõ lẽ vậy!

Thực sự chị rất có ma lực làm người khác chú ý. Từ khi chị bước vào lớp đã chiếm được con mắt tò mò của tôi. Có lẽ cũng bởi vì... tôi cũng yêu nghề giảng viên thanh nhạc này nên có chút hứng thú với chị. Nhưng dù lý do là gì thì tôi thực sự đã bị thu hút bởi chị.

Tôi ngủ trong tiết của chị, quả thực tôi không có muốn vậy. Chỉ vì chị hát quá hay nên tôi mới thành ra...

Thanh âm đó thực sự có thể đốn ngã tôi.

Vốn định nói rõ tình cảm của mình nhưng tôi lại sợ. Quá nhiều rào cản... Cũng lo lắng, sợ chị sẽ không chấp nhận tình cảm sai trái này.

Chị cười trông rất đẹp, vì vậy mà tôi thường làm mấy trò ngu ngốc trước mặt chị. Cốt cũng chỉ muốn chị cười với tôi. Khi chị cười, tôi thực sự hạnh phúc. Vậy nên, dù tôi có biến thành đứa ngốc cũng tốt thôi, miễn sao chị mỉm cười.

Nếu yêu chị không thể nói ra, thì tôi sẽ âm thầm ở cạnh chị. Với tôi, vậy cũng tốt rồi.

Chị kết hôn.

Dù dặn lòng không được khóc nhưng không thể chặn được lệ tuôn. Tôi suốt hai tuần, chỉ biết khóc lóc.

Đêm đến quả thật là lúc con người ta yếu lòng nhất. Tôi dù có cứng đầu thì cũng có cảm xúc, tôi cũng biết buồn.

Tôi đau nhưng... vẫn bất lực để chị đi. Tôi biết, đó là hạnh phúc của chị.

Tôi tìm hiểu, đó là một người đàn ông khá ổn. Dù không biết tính cách người đó như nào nhưng khi hỏi mọi người xung quanh, tôi đều nhận được lời khen ngợi.

Tôi cũng tin, chị là người biết nhìn nhận một con người.

Nếu chị hạnh phúc, như vậy với tôi là tốt.

Người đàn ông đó, khá oai phong, thần thái hơi lạnh nhưng lại vô cùng cởi mở. Anh ta thậm chí là còn có chức vụ rất cao. Phải chăng chị thích người như vậy?

Tôi dẫu sao so với anh ta, cũng chỉ đơn giản là một đứa trẻ. Tôi từ hôm nay sẽ trưởng thành.

Tôi sẽ không còn là Lee Ji-soo chỉ biết gục khóc trong bóng đêm. Cũng không còn là kẻ có thể tùy tiện để người khác cảm thấy được ngang bằng với mình.

Tôi dù thế nào, cũng sẽ đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Tôi sẽ không thua bất kì ai, đặc biệt là người chị chọn làm vị hôn phu.

Tôi sẽ là Lee Ji-soo mạnh mẽ, cứng cỏi.

Đến khi đó, phải chăng chị sẽ nhìn về phía tôi? Dù một lần thôi tôi cũng muốn chị nhìn nhận tôi. Tôi muốn mọi thứ về tôi, phải tốt hơn người đàn ông may mắn nhất thế gian kia. Như vậy tôi mới cảm thấy khá hơn được.

Tạm biệt Lee Ji-soo của năm tháng đó, giờ đây sẽ là cuộc đời mới.

Gang Se-ju

Tôi yêu chị

.

Nàng sau một lúc nghĩ ngợi lại không về nhà nữa, đem cái bụng rỗng tuếch đi dạo dọc bờ sông.

Nụ hôn đó...

Tự trách bản thân, tại sao lại vội vã đuổi theo cô làm gì để rồi nhận được cái kết đắng đến thế?

Cô chung giường với một mối tình cô theo đuổi bốn năm, cô hôn người đó.

Làm sao để tin cô được?

Nếu kết cục vẫn là bị cô "đá" thì chẳng bằng tự rời bỏ cô còn tốt hơn rất nhiều. Chí ít thì cũng không phải nghe mấy lời không muốn nghe.

Với cả... nàng và cô cũng chưa có mối quan hệ chính thức.

Không phải hẹn hò, chẳng là gì, nàng làm gì có quyền xen vào cuộc đời, chọn lựa của cô.

Nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân quá... dễ dãi mà thôi.

Lại nâng khóe môi tự giễu bản thân, nàng tìm kiếm điện thoại rất nhanh đầu dây bên kia đã nhấc máy.

- Alo, Min-kyung, có gì không em?

- Lịch trình của em trong tuần này thế nào?

- À, quay buổi phỏng vấn ngày mai anh mới nhận thêm lịch. Có gì không Min-kyung?

- Em muốn đi du lịch, dạo này hơi mỏi, anh sắp xếp giúp em nhé!

- OK! Em muốn đi bao lâu?

- ... Độ một tuần!

~

Năm ngày sau

Truyền thông ồ ạt tin Hot của ngày hôm nay. Tiêu điểm chính để mọi người hỗn loạn lên như vậy chính là "Lee Ji-soo sẽ tham gia vào chương trình giải trí thực tế".

Nhiều kẻ còn chớp mắt điên loạn khi đọc dòng này, như là không tin nổi vào mắt mình vậy.

Đến cả Công ty T.H.E cũng tán loạn lên vì sự kiện này.

- Ji-soo, em không gạt mọi người chứ?

Tổng giám đốc Sul tròn mắt nhìn cô. Cô hơi nâng mày rồi thản nhiên gật nhẹ đầu.

- Em tham gia... cũng tốt thôi nhưng đó là chương trình hài hước, lại hoạt động nhiều nữa. Hay tham gia mấy chương trình kiểu phỏng vấn trực tiếp xem.

- Sao em không thể tham gia mấy chương trình hài hước chứ?

- ...

Định nói "em chẳng bao giờ cười thì hài cái gì" nhưng nhanh chóng nuốt lại. Tổng giám đốc Sul nhìn Ji-soo, hoàn toàn là bất lực, kèm theo bất an nhưng lại không biết phải làm gì.

- Em thích chương trình đó, cứ vậy đi!

"Trời ạ, tôi biết phải làm sao?"

Tổng giám đốc Sul thở nhẹ, bất lực hoàn toàn.

Cô hơi cười rồi đứng lên. Cái vẻ bất lực của anh "Tổng" tự nhiên làm cô khoái chí.

- À mà... còn nữa!

- Hả?

Ji-soo nâng mày tinh quái, xoay người lại.

- Em muốn làm việc cho công ty đứng đầu toàn Hàn Quốc, không muốn làm cho Công ty đứng thứ ba. Vậy nên từ giờ hãy kệ em đi. Em làm gì cũng có tính toán. Anh chỉ cần lo cho mấy người khác là được rồi! (Cười)

Tổng giám đốc Sul tròn mắt nhìn cô. Cô hơi cười cúi chào người đối diện rồi bước đi.

Lần đầu tiên Sul Jung-hee nhìn thấy một Lee Ji-soo biết cười.

Vội vã bước xuống tầng, phòng riêng của cô đã có người ngồi đợi ngay ngắn ở đó.

- Xin lỗi chị, tôi tới trễ.

Một phụ nữ nước ngoài xinh đẹp nhìn thấy cô liền đứng lên, ôm nhẹ cô gọi là chào hỏi.

- Không biết thiên tài âm nhạc Lee Ji-soo cần gì ở tôi đây? Không nhịn được tò mò nên tôi đành phóng xe ra hỏi cho rõ!

- Đúng chuyên môn của chị, một kiểu tóc thật đẹp.

Cô mỉm cười nhìn người đối diện, lại thêm một người nữa tròn mắt nhìn cô.

- ... Có gì ạ?

- Oh, no, no! Tại có chút bất ngờ.

- Vậy sao? Lại cứ nghĩ vì tôi cười đẹp nên hớp hồn chị đấy.

Tròn mắt lần nữa rồi tự nhiên người phụ nữ kia bật cười.

- Tôi nghĩ từ giờ không nên tin tưởng mấy tin báo lá cải nữa. Cũng không nên nghe mấy người khác xuyên tạc vớ vẩn làm gì cả. Gì cũng phải gặp trực tiếp mới tỏ ha?

- Haha. Vậy đi thôi, xong sớm có lẽ chúng ta sẽ đi dùng bữa trưa luôn!

- Cô sẽ chiêu đãi? (Cười)

- Là lẽ dĩ nhiên!

Người phụ nữ nước ngoài tươi tắn khoác tay Ji-soo bước ra khỏi công ty T.H.E

Sáu giờ sau, một loại hình ảnh của cô xuất hiện trên truyền thông.

"Đây có phải là Ji-soo không vậy?"

"Trời ơi, cái con người tôi yêu thương giờ đã biết cười rồi sao? Tóc cũng cắt nhuộm lại toàn bộ! Tôi đang mơ đúng không?"

"Đẹp quá, giờ mới biết thần tượng của tôi có nụ cười thiên thần đến vậy! Mà có ai thấy cắt tóc xong trông chị ấy thực sự giống mấy ngự tỷ trong truyền thuyết không?"

"Từ giờ tôi chính thức gia nhập đội ngũ Fan hùng hậu của Lee Ji-soo nghen. Đẹp vậy đánh cắp tim thiếu nữ không hà! Chị đúng là xấu xa Lee Ji-soo ạ"

Hơn 5 nghìn lượt bình luận về một bức ảnh chụp trộm mới được đăng tải lên truyền thông chưa đầy một giờ đồng hồ.

Một cô gái với mái tóc ngắn, hơi sóng, màu hồng khói đang bước ra từ một tiệm Salon nổi tiếng bậc nhất Seoul.