Chap 49 Quỷ sa tăng không tồn tại trên đời
Ngay lúc đang cận kề giữa cái chết và sự sống, tâm trí Hạo Nhiên bỗng hiện lên một người, đó là chàng trai láu cá hay cười, nhưng lúc bảo vệ cô thì rất nghiêm túc, từ đằng sau lưng cậu ấy cảm giác rất an toàn.... một người cô đã luôn giấu kín tình cảm, cô cười nhẹ và thầm nghĩ lời chào cuối cùng tạm biệt cậu, mình rất thích cậu.
Hạo Thiên sau khi đắn đo đã quyết định mũi dao của mình, tay cầm dao của anh ta hướng đến trái tim.
Lúc này Bảo với Yên Tử đang đi tìm kiếm thì có một cô gái chặn đường họ không ai khác chính là Uyển Quyên. Cô ả đã dẫn họ tới căn phòng làm nghi lễ hiến tế bí mật.
Bảo đá cửa xông vào hét to HẠO NHIÊN. Rồi cả cậu và Yên Tử cùng Uyển Quyên đều như chết lặng.
Hạo Nhiên đang ôm anh trai cô run run, máu thành vũng lan ra khắp sàn.
Bọn họ đi đến, lúc này anh Thiên còn thoi thóp thở, thều thào nói:

- Anh...xin....lỗi!
- Không! hu hu
Hạo Nhiên ôm anh khóc sướt mướt, ông thầy Mannala bảo mọi người mau kéo hết rèm cửa ra, mọi người làm theo, ánh sáng tràn vào căn phòng. Hạo Nhiên bắt đầu dùng năng lực cảm hoá làm con người quên đi mọi tội lỗi, thanh thản, cô vừa khóc vừa vẽ vòng tròn xung quanh lòng bàn tay của Hạo Thiên. Lúc này Hạo Thiên đưa ánh nhìn đến cô Uyển Quyên như muốn xin lỗi. Cô ả Uyển Quyên lau nước mắt rồi nói, cô sờ bụng rồi cười hạnh phúc:
- Con chúng ta em sẽ nuôi dạy thật tốt! Em yêu anh.
Anh như cảm thấy nhẹ nhõm vào cười rồi ra đi.
- ANH THIÊN!!!!!!!
Đứng trước mộ của anh trai, Hạo Nhiên cảm thấy anh không hề là truyền kiếp của quỷ Sa Tăng, anh chính là người anh thiên thần của cô. Lúc đó trong giây phút chờ đợi cái chết, thì cô nghe thấy tiếng rầm. Cô mở mắt ra thì thấy thầy Mannala vội vàng cởi trói, còn anh Thiên thì đã tự đâm dao vào tim mình ngã xuống nền nhà.

Thầy Mannala đã nói rằng anh Thiên chỉ giả vờ chửi cô hận cô để đánh lừa cái linh hồn muốn bá chủ thế giới trong anh. Còn linh hồn tốt đẹp bao lau nay bị vùi lấp đã vùng dậy rồi anh Thiên tự nguyện đâm vào trái tim mình kết thúc tất cả. Anh ấy chưa bao giờ hối hận chặt tay mình vì cô, anh chỉ hối hận quá yếu đuối không bảo vệ được em gái mình.
Hạo Nhiên lau nước mắt rồi cười:
- Anh đã bảo vệ được em mà! Anh là số một.
Lúc này Lưu Viên Viên cùng Dương Hạo Minh đi tới bà muốn nói một chuyện với cô:
- Mẹ và ba con muốn xin lỗi vì những chuyện đã qua. Và còn một chuyện con không phải là trẻ cô nhi viện. Con là truyền nhân đời thứ 5 của thần ánh sáng, mẹ con sau khi sinh con ra thì bà ấy ra đi, cho nên ta đã mang con đi mà bác Thiều Hoa không hay . Con có giận ta không? Con còn muốn làm con chúng ta.
Hạo Nhiên nắm tay bà mỉm cười:
- Con tuy rất buồn vì ba mẹ đã đối xử với con như vậy nhưng đổi lại con có anh trai là anh Thiên, và giờ con có gia đình nữa. Con yêu ba mẹ.
Cả ba người ôm nhau, đó là chuyện sẽ luôn sảy ra sau khi giông tố đi qua, cầu vồng sẽ hiện lên. Bảo đứng đằng sau gốc cây nhìn gia đình hạnh phúc của Hạo Nhiên. Rồi một tên khoác vai cậu, chẳng ai khác là Tiến.
- Ê! Bây giờ đấu cái gì để có cô ấy.