Lâm Hiên?

Hắn chính là Lâm Hiên!

Sau khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt Đế Phong Vũ hiện lên một tia hưng phấn.

Mặc dù vừa rồi hắn hoàn toàn không sử dụng nội lực, nhưng Lâm Hiên có thể tiếp được hắn một đao này, điều này cho thấy thực lực của Lâm Hiên cũng không kém.

Trách không được có thể chém giết đồ đệ chiến thần.

Đáng tiếc, đồ đệ của chiến thần, mặc dù thiên phú cực cao. Nhưng so với những thiên tài của Ẩn tộc thì còn kém xa.

Bởi vậy, Đế Phong Vũ căn bản cũng không có đem Lâm Hiên để vào mắt.

"Lâm Hiên, mau đi đi..."

Nhìn thấy Lâm Hiên thật sự tới, trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết có chút vui mừng. Cô ta tưởng Lâm Hiên đến đây vì mình.

Có thể nhìn thấy Lâm Hiên đến cứu cô, Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy mình chết không hối hận.

"Ngươi chính là Lâm Hiên?"

Đế Phong Vũ đánh giá Lâm Hiên, như muốn nhìn ra Lâm Hiên có chỗ nào bất phàm.

Đáng tiếc, mặc kệ hắn nhìn thế nào, cũng không nhìn ra Lâm Hiên có điểm gì khác thường.

Ừ thì, bộ dáng hắn khá đẹp. Nhưng đẹp trai có ích lợi gì?

Hơn nữa, bộ dạng Đế Phong Vũ hắn cũng không kém đâu.

“Là ta!” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

"Ta còn tưởng rằng là nhân vật gì đó rất lợi hại, nhưng hóa ra cũng chỉ là một tên tầm thường. Ta rất tò mò, Thẩm Ngạo Tuyết vì sao lại yêu ngươi." Đế Phong Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Thẩm Ngạo Tuyết yêu ta?" Lâm Hiên giống như nghe được chuyện cười.

Nếu Thẩm Ngạo Tuyết yêu hắn thì làm sao có thể nghe theo sự an bài của Đế gia, lừa hắn lên núi, đào thận của hắn?

Quan trọng hơn hết là Thẩm Ngạo Tuyết còn tự tay đẩy hắn xuống vách núi.

“Đế Phong Vũ, ngươi không phải muốn ta nói ta yêu ngươi sao? Được, ta nói, ta yêu ngươi. Ngươi để cho Lâm Hiên đi đi!” Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nói.

Đế Phong Vũ nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt:

"Thẩm Ngạo Tuyết, đến lúc này mà ngươi còn muốn bảo vệ hắn? Ngươi nghĩ ta sẽ buông tha cho hắn sao?”

“Lâm Hiên, anh mau chạy đi…” Cảnh tượng trước đó khiến Thẩm Ngạo Tuyết rất sợ hãi.

Cô cảm thấy Lâm Hiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Đế Phong Vũ.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng bất ngờ.

Thẩm Ngạo Tuyết đang lo lắng cho hắn á?

Là giả! Chắc chắn là đang giả vờ!

Mặc kệ Thẩm Ngạo Tuyết làm cái gì, cô tạo thành thương tổn quá lớn đối với Lâm Hiên.

Lâm Hiên không có khả năng tin tưởng cô nữa.

"Góa phụ!"

Lúc này, Hồng Diệp cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Góa Phụ.

Tuy rằng, hai người vẫn không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng đều là nữ vương của thế lực ngầm Giang Đô.

Nhìn thấy Góa Phụ bị tra tấn thành như vậy, khó tránh khỏi cũng có một tia xót xa.

Nghe thấy giọng nói của Hồng Diệp, trên gương mặt không còn giọt máu của Góa Phụ hiện lên một bẻ vui mừng.

Cô ta liên tục đóng mở miệng, nhưng hầu như không thể phát ra âm thanh rõ ràng.

Nhưng từ hình dáng khuôn miệng vẫn có thể nhận ra cô ấy đang muốn nói gì.

Những gì Góa Phụ nói là: "La Sát, cầu xin ngươi giải thoát cho ta, làm ơn giết ta đi…”

Bị tra tấn thành như vậy, Góa Phụ chỉ cầu có thể nhanh chóng chết đi.

Góa Phụ dù sao cũng là một nhân vật phong vân mà lại rơi vào tình trạng này. Cô ấy thà chết còn hơn là sống như bây giờ.

Hồng Diệp liên tục lắc đầu. Cô hoàn toàn không thể xuống tay được.

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi nhìn cho kỹ, ta làm như thế nào, băm người đàn ông của ngươi thành thịt vụng."

Đế Phong Vũ lắc cổ mấy cái, lần thứ hai giơ Quan Công đao lên.

Lúc này, hắn vận nội lực. Quan Công đao liền phát ra ánh sáng vàng.

Nội khí thể hiện ra bên ngoài, hiển nhiên thực lực của Đế Phong Vũ đã đạt tới cấp bậc Địa Tông.

Bởi vì, chỉ có Địa Tông mới có thể biểu hiện nội khí ra bên ngoài. Để nội lực phát ra hào quang như vậy.

Sau khi được nội lực bám vào, Quan Công đao bình thường cũng sẽ trở nên bất phàm.

Một đao mạnh mẽ nặng nề này, dường như muốn bổ cả trời đất.

“Chết đi, Lâm Hiên!” Đế Phong Vũ gầm lên.

Đối mặt với một đao đáng sợ như vậy của Đế Phong Vũ, trên mặt Lâm Hiên lại không có chút biến hóa nào.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vung lên.

Một khắc tiếp theo, một thanh kiếm khí từ đầu ngón tay hắn bắ n ra.

Phốc!

Kiếm khí ước chừng dài khoảng một thước, lập tức xuyên qua thân thể Đế Phong Vũ.

Thế công của Đế Phong Vũ trong nháy mắt đột nhiên dừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn về phía miệng vết thương của mình. Nơi đó đang không ngừng chảy máu, bị chọc thủng thành một lỗ trống.

Đế Phong Vũ không thể tin nhìn Lâm Hiên.

“Ngươi, ngươi vậy mà lại là Thiên Tông?”

Hắn vừa dứt lời, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.

Có thể một đao bổ ra viên đạn, Đế Phong Vũ hung tàn cường đại như thế, cứ như vậy bị Lâm Hiên một chiêu giế t chết!

Bọn họ từ trong lời nói trước khi Đế Phong Vũ chết phát hiện một điều quan trọng.

Lâm Hiên, là một vị Thiên Tông!

Thiên cấp tông sư!

Đang nói đùa phải không?

Cảnh giới mà vô số võ giả tu luyện cả đời cũng không thể đạt tới.

Lâm Hiên chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi, liền đạt tới.

Người sốc nhất lúc này là Thẩm ngạo Tuyết. Cô biết sau ba năm, Lâm Hiên đã trở nên rất mạnh.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Lâm Hiên lại có thể mạnh đến như vậy.

Lâm Hiên bây giờ và ba năm trước như hai người hoàn toàn khác nhau, thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại anh rất cường đại, nhưng cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Người đàn ông như vậy khiến bất kỳ phụ nữ nào cũng si mê..

Ngay cả Hà Tiểu Manh cũng nhìn Lâm Hiên với ánh mắt ái mộ.

Cô còn nghĩ hôm nay không thể sống nổi, hoặc cũng sẽ rất khó khăn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhẹ nhàng như vậy.

Lâm Hiên đi đến chỗ Đế Phong Vũ, lúc này hắn ta vẫn còn chút hơi thở.

“Nói cho ta biết, làm sao để tìm được Đế gia?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.

Trông mắt Đế Phong Vũ tràn đầy không cam lòng.

Nghĩ đến việc Đế Phong Vũ hắn là một thành viên kiêu ngạo của Ẩn tộc. Dù ở Ấn tộc thiên phú của hắn không phải cao nhất, nhưng cũng là trên trung bình.

Đúng ra khi đến nơi tầm thường này, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Vậy mà Lâm Hiên lại giế t chết hắn ngay khi hắn đi làm nhiệm vụ đầu tiên.

Nói đúng ra là do Đế Phong Vũ xui thôi, lần đầu tiên hắn chấp hành nhiệm vụ đã đụng phải Lâm Hiên. Nếu gặp phải người khác, thật cũng không có mấy người có thể làm hắn bị thương.

“Lâm Hiên… ngươi… giết ta, ngươi… cũng không sốt nổi!”

Vào một khắc cuối cùng trước khi chết, Đế Phong Vũ đột nhiên cười nói.