Thẩm Ngạo Tuyết biết rõ người phụ nữ này không biết xấu hổ cỡ nào, thích mồi chài đàn ông đến mức nào.
Thẩm Ngạo Tuyết biết, Lâm Hiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
Nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì, Lâm Hiên nhất định sẽ lại yêu cô.
Vì vậy, trong thời gian này, cô sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào thừa cơ nhảy vào.
Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, mặc dù Lâm Nhược Lâu đã mặc xong quần áo. Nhưng từ bộ quần áo và đầu tóc bù xù của cô ta, Thẩm Ngạo Tuyết biết nếu không phải cô đến kịp, chắc chắn hai người này sẽ phát sinh chuyện đó.
Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết lần nữa, Lâm Nhược Lâu sợ ngây người.
Bởi vì, cô biết trước đó Thẩm Ngạo Tuyết bị làm mù mắt, còn bị đào thận. Cả người sưng lên như bánh bao.
Nhưng hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết, đã khôi phục bộ dáng vốn có.
Không, thậm chí còn trông đẹp hơn trước!
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô..." Lâm Nhược Lâu nhịn không được mở miệng hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết phớt lờ Lâm Nhược Lâu, bước lên kéo tay Lâm Hiên, sau đó như thể đang tuyên bố chủ quyền:
“Lâm Nhược Lâu, cô cũng đủ mặt dày, vậy mà dám quyến rũ chồng tôi!”
Nhược Lâu nghe vậy sắc mặt biến đổi, liền nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, không phải cô đã gả cho Từ Thiên Thành rồi sao?”
“Hôn lễ cũng không phải chưa hoàn thành sao? Trong lòng tôi chỉ có Lâm Hiên, tôi vốn tưởng rằng Lâm Hiên chết, nên mới cưới Từ Thiên Thành, nếu Lâm Hiên đã trở về, ta đương nhiên vẫn là vợ của Lâm Hiên rồi!" Thẩm Ngạo Tuyết lớn tiếng nói.
"Ha ha, Thẩm Ngạo Tuyết, cô thật là dối trá. Lâm Hiên, anh đừng tin tưởng cô ta. Tôi thừa nhận, tôi lăng loàn, nhưng dù tôi có lăng loàn hơn nữa, cũng tốt hơn một người tự tay giết chồng như cô ta nhiều.”
Nếu như trước kia, Lâm Nhược Lâu sẽ không dám nói chuyện với Thẩm Ngạo Tuyết như vậy.
Nhưng bây giờ, nhà họ Thẩm đã xong đời, Lâm Nhược Lâu đương nhiên không sợ Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết híp lại, đi thẳng về phía Lâm Nhược Lâu.
Lâm Nhược Lâu theo bản năng lập tức sợ hãi lùi lại.
Không có biện pháp, tuy rằng Thẩm gia ngã xuống, nhưng lực thị uy của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn như cũ.
Nữ nhân bình thường nhìn thấy nàng, đều khó tránh khỏi trong lòng sinh ra tự ti cùng sợ hãi.
Lâm Nhược Lâu lùi lại một bước, đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô căn bản không cần sợ Thẩm Ngạo Tuyết, lúc này cố ý ưỡn người lên nói:
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi không sợ cô!”
Thẩm Ngạo Tuyết giơ tay lên.
Lâm Nhược Lâu vội vàng đưa tay ngăn cản.
Thấy vậy, khóe miệng Thẩm Ngạo Tuyết cong lên, cô đem quần áo lộn xộn của Lâm Nhược Lâu sửa sang lại.
Đùa giỡn nói: "Lâm Nhược Lâu, không phải cô không sợ tôi sao. Cô trốn cái gì? Tôi chỉ muốn giúp cô chỉnh lại quần áo mà thôi.”
Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết tươi cười, Lâm Nhược Lâu nhịn không được nuốt nước bọt.
Không thể không nói, cho dù Thẩm gia đã xong đời, nhưng trước mặt người phụ nữ này, cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng, về khí chất, Thẩm Ngạo Tuyết toàn thắng.
Sau khi áp chế Lâm Nhược Lâu xong, Thẩm Ngạo Tuyết đi trở lại bên người Lâm Hiên, biểu tình đột nhiên trở nên đáng yêu.
"Ông xã, anh để cô ấy ra ngoài có được không..." Giọng của Thẩm Ngạo Tuyết không thể nũng nịu hơn nữa.
Tiếng chồng này, Lâm Hiên chưa bao giờ nghe cô gọi qua.
Đặc biệt là vừa rồi Thẩm Ngạo Tuyết mới dùng khí thế của mình áp chế Lâm Nhược Lâu, nhưng trong nháy mắt lại đã ôn nhu nói chuyện với hắn như thế.
Cảm giác tàn nhẫn với người khác lại dịu dàng với chính mình này, tin tưởng rằng bất cứ người đàn ông nào cũng chịu không nổi.
Tuy nhiên Lâm Hiên cũng sẽ không dễ dàng bị Thẩm Ngạo Tuyết lừa gạt như vậy.
“Lâm Nhược Lâu, ngươi ra ngoài đi!”
Lâm Hiên nhìn thấy gương mặt hồng nhan họa thủy của Thẩm Ngạo Tuyết thì tay lại bắt đầu ngứa ngáy rồi.
Lâm Nhược Lâu còn muốn nói gì đó, nhưng cô nhìn Thẩm Ngạo Tuyết đang mỉm cười, cuối cùng cũng nuốt xuống những lời sắp đến miệng.
Dù sao cô tới đây để trì hoãn thời gian, cũng đã đạt được mục đích của mình, cho nên dứt khoát rời đi.
Sau khi Lâm Nhược Lâu rời đi, Thẩm Ngạo Tuyết lại khóa trái cửa lại.
Sau đó lần thứ hai đi tới trước mặt Lâm Hiên.
“Bốp!”
Lâm Hiên không có do dự, lập tức đánh một cái tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
Cái tát này thiếu chút nữa khiến Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống đất.
Sau khi bị Lâm Hiên tát, Thẩm Ngạo Tuyết chẳng những không tức giận, mà còn nháy mắt nhìn Lâm Hiên và nói:
"Chồng, anh thật tuyệt, tiếp tục đi."
Thẩm Ngạo Tuyết nói lời k1ch thích Lâm Hiên.
Lâm Hiên không chần chừ, cũng cho mặt cô ta thêm một cái tát mạnh.
Cái tát này trực tiếp đem Thẩm Ngạo Tuyết quất ngã xuống đất.
Thẩm Ngạo Tuyết mượn thế nằm nghiêng trên mặt đất. Hơi co chân, hơn nữa nhẹ nhàng nâng quần jean lên một chút.
Bày ra một tư thế yêu thích của đàn ông.
"Chồng ơi, em yêu anh!"
Bốp.
"Yêu anh."
Bốp.
"Em yêu anh!"
Bốp.
Thẩm Ngạo Tuyết mỗi khi nói một câu yêu, sẽ bị một cái tát.
Khuôn mặt trắng như tuyết của cô đã đỏ bừng.
Lâm Hiên liên tục trút mười mấy cái tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết, lúc này mới ngừng lại.
Không phải là anh ta không muốn đánh nữa. Mà là sợ sẽ đánh chết Thẩm Ngạo Tuyết. Như vậy lại mất vui.
Thẩm Ngạo Tuyết lắc đầu choáng váng. Vậy mà lại cảm thấy chút sung sướng.
Vốn dĩ để cho Lâm Hiên đánh nàng chẳng qua là để giảm bớt hận ý của Lâm Hiên đối với nàng mà thôi.
Không ngờ, sau khi nếm trải hai lần, cô lại yêu cảm giác này.
“Chồng, bây giờ anh còn tức giận không? Nếu anh vẫn còn tức giận, cứ tiếp tục đánh em đi.” Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ ngoan ngoãn rúc vào trong rúc vào trong ngực Lâm Hiên, hơi thở nặng nề.
“Đừng gọi tôi là chồng, cô không xứng!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Không sao, nếu anh không muốn em gọi anh là chồng, em có thể gọi anh là anh Hiên.” Thẩm Ngạo Tuyết nói.
“Anh Hiên cũng không được phép gọi.”
"Vậy, em gọi anh là gì bây giờ? Cũng không thể gọi anh là…”
Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
"Tất nhiên, nếu anh thích, em cũng có thể gọi anh là..."
Không thể không nói, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết tràn đầy cám dỗ. Làm cho Lâm Hiên có chút không chống đỡ được.
Nhưng vừa nghĩ đến những gì Thẩm Ngạo Tuyết đã làm, Lâm Hiên liền cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù, người muốn quả thận của anh là người của Hoàng Thất.
Nhưng người động thủ, vẫn là Thẩm Ngạo Tuyết.
Hơn nữa cho dù Lâm Hiên móc thận Thẩm Ngạo Tuyết coi như huề rồi. Nhưng chuyện của Thẩm Ngạo Tuyết và Từ Thiên Thành đã làm. Lâm Hiên cũng sẽ không quên.
Ở trong linh đường của hắn quan hệ? Vừa nghĩ đến liền cực kỳ tức giận.
Ngay khi Lâm Hiên tức giận lại muốn tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
Huống chi, Thẩm Ngạo Tuyết còn sai người cắt đứt tay mẹ nuôi.
Càng không thể tha thứ.
"Lâm Hiên, có phải anh đang có chuyện cần làm không? Nếu vậy thì anh cứ đi làm trước đi.”
Từ điểm này có thể thấy được chỗ cao minh của Thẩm Ngạo Tuyết.
Cô ta không có thừa dịp còn nóng rèn sắt, bám lấy Lâm Hiên. Thay vào đó, cô ta chơi trò chơi d*c vọng.
Đương nhiên, vừa rồi mấy chục cái tát của Lâm Hiên thực sự rất tàn nhẫn.
Cô cũng không muốn bị Lâm Hiên đánh chết.
Lâm Hiên đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ.
Trong lòng ước chừng, thời gian hẳn là không sai biệt lắm. Nếu trễ hơn một chút, chỉ sợ Lâm lão gia tử thật sự không chịu nổi.
Nhưng vừa đi đến bên ngoài phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong phòng.