Người tự nhận mình là quân tử - Lâm Hiên thề là anh không hề muốn nhìn thân thể Liễu Hồng.
Mà chính cô nàng lại tự mình đưa đến trước mặt hắn.
Nhưng vào lúc này, Liễu Hồng vẫn hoàn toàn không biết, thân thể của nàng đã bị Lâm Hiên nhìn thấy.
Cô ôm chặt Hồng Diệp, nhàn nhạt nói:
“Đại tỷ, đừng đi được không?”
“Này… Liễu Hồng, ngươi, ngươi trước tiên mặc quần áo vào đi đã.” Hồng Diệp đương nhiên biết, Lâm Hiên đang ở bên cạnh, vội vàng nói.
"Đại tỷ, có phải có Lâm thiếu rồi, ngươi liền không cần Liễu Hồng nữa..." Liễu Hồng không hề động đậy.
“Tất nhiên là không rồi!” Hồng Diệp trả lời.
"Vậy, vì sao ngươi không cùng ta tắm..." Liễu Hồng buồn bực hỏi.
"Liễu Hồng, ngày mai ta sẽ cùng ngươi tắm được không? Giờ thì ngươi buông ta ra trước, sau đó mặc quần áo vào đi." Hồng Diệp thở dài một hơi nói.
“Thật sao, đại tỷ!”
Nghe được Hồng Diệp nói ngày mai sẽ cùng nàng tắm rửa, Liễu Hồng liền trở nên vui vẻ.
Cô nàng lúc này mới hơi buông Hồng Diệp ra.
Lúc nãy hai người dính sát một chỗ, Lâm Hiên nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy bên cạnh và lưng của nàng.
Bây giờ thì hay rồi!
Núi, sông và đồng cỏ gì anh cũng có thể nhìn thấy hết.
Lâm Hiên đều sợ ngây người.
Liễu Hồng này bình thường không lộ ra sơn thủy, luôn ăn mặc giống như đàn ông.
Thật không ngờ núi non trùng điệp đến như vậy.
Thấy bộ dáng Liễu Hồng rất vui vẻ, Hồng Diệp đem trái tim đang bối rối của mình ép xuống, trực tiếp nói cho Liễu Hồng biết.
“Liễu Hồng, Lâm thiếu tới rồi!”
"Lâm thiếu? Ở đâu?”
Liễu Hồng nghe vậy, theo bản năng xoay người, nhìn xung quanh.
Hoàn toàn quên mất là mình đang không mặc quần áo.
Cũng may, tốc độ Hồng Diệp rất nhanh, nhanh chóng mang khăn tắm quấn quanh cơ thể của Liễu Hồng.
Bất quá lúc này có quấn hay không cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì thứ gì nên nhìn hay không nên nhìn, Lâm Hiên cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Lâm Hiên cuối cùng đã hiểu tại sao Hồng Diệp nhất quyết yêu cầu anh xóa vết sẹo cho Liễu Hồng.
Trên người Liễu Hồng có một vết sẹo rất lớn, dài ba mươi bốn mươi cm.
Kéo dài từ vai trái đến xương sườn dưới bên phải.
Một đao này, năm đó thiếu chút nữa lấy mạng Liễu Hồng.
Người ta nói chỉ thiếu vài milimét nữa thôi là cắt trúng tim cô rồi.
Có thể sống sót, thật sự coi như mạng của nàng lớn.
“Lâm, Lâm thiếu… anh đến từ khi nào?” Lúc này, Liễu Hồng rốt cục phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng như quả táo.
"À, tôi, tôi vừa mới tới." Lâm Hiên vội vàng nói.
Lúc này, Hồng Diệp mới buông tay.
Dù sao, Lâm Hiên nhìn cũng đã nhìn rồi.
Hơn nữa, cho dù hiện tại không nhìn.
Lát nữa xóa sẹo cũng phải nhìn thôi.
Hồng Diệp nói: "Liễu Hồng, ta bảo Lâm thiếu đến giúp ngươi xóa sẹo.”
“Đại tỷ, ta..."
Liễu Hồng muốn nói không cần.
Nhưng vị trí vết sẹo kia, thật sự là quá khó chịu.
Làm cho cô trước giờ đều không dám mặc đồ quá hở hang.
Luôn luôn bao bọc chính mình chặt chẽ.
Càng không dám có bạn trai.
Không phải là Liễu Hồng chưa từng có bạn trai.
Nhưng khi bạn trai nhìn thấy vết sẹo của cô, anh ta đã sợ hãi bỏ chạy.
Từ đó về sau, Liễu Hồng không còn thích đàn ông nữa.
Chỉ có Hồng Diệp, người cũng đầy sẹo, mới có thể làm cho cô ấy tìm thấy sự cộng hưởng.
Dần dần đã có sự thay đổi tinh tế xảy ra trong tình cảm của cô dành cho Hồng Diệp.
"Đại tỷ, thật sự có thể xóa bỏ sao?" Cuối cùng, Liễu Hồng hỏi lại như vậy.
"Đương nhiên có thể, không phải ngươi đã nhìn thấy rồi sao? Không còn vết sẹo nào nên thân thể ta nữa.” Hồng Diệp cười nói.
"Có, có phải rất khó khăn hay không?" Liễu Hồng thập phần tò mò.
Dù sao vết sẹo của cô lớn như vậy căn bản không có khả năng loại bỏ hoàn toàn được.
Liễu Hồng đã từng âm thầm đi gặp bác sĩ da liễu.
Nhưng dù là bệnh viện tốt nhất, cũng không cách nào hoàn toàn tiêu trừ vết sẹo này.
Lý do chính là vết sẹo này kích thước quá lớn.
Dài chục cm và rộng một cm.
Rất khó phục hồi sau phẫu thuật.
Có lẽ Lâm Hiên có thể giúp được cô.
Nhưng nếu quá phiền phức, cô cũng không muốn làm phiền đến Lâm Hiên.
“Không có rắc rối gì đâu.
Liễu Hồng, y thuật của Lâm thiếu rất thần kỳ, trên người ta có nhiều vết sẹo như vậy, anh ấy chỉ dùng tay sờ vài cái, toàn bộ đều biến mất!" Hồng Diệp nhanh miệng nói.
Nhưng sau khi nói xong, đột nhiên lại ngây ra.
Quả thật, phương pháp trị liệu của Lâm Hiên rất đơn giản.
Tuy nhiên vị trí vết thương của Liễu Hồng không giống với cô.
Nếu Lâm Hiên trị liệu cho Liễu Hồng.
Đó chẳng phải là...!
"Khụ khụ, đó không phải là sờ, tôi là dùng nội lực để thúc đẩy tế bào tái tạo..." Lâm Hiên xấu hổ sờ sờ mũi.
Hồng Diệp này, lời lẽ không chuyên nghiệp chút nào.
Cái kia gọi là xoa bóp có được không hả?
“Đúng vậy.
Vậy Liễu Hồng, ngươi tự quyết định có muốn Lâm thiếu giúp xóa sẹo hay không đi.” Hai má Hồng Diệp cũng hơi có chút đỏ lên.
Dù sao thì những vết sẹo trên cơ thể cô ấy gần như khắp cơ thể.
Lúc Lâm Hiên trị liệu cho nàng, chuyện này cũng khó có thể nói ra miệng.
Kỳ thật cũng không có gì, cô vốn cũng đã đem chính bản thân trở thành người của Lâm Hiên.
Chỉ là bị Liễu Hồng biết, ít nhiều có chút ngượng ngùng.
"Người ta thường nói là bệnh nhân không tránh thầy thuốc, xin Lâm thiếu giúp tôi xóa sẹo đi.” Liễu Hồng rất nhanh liền khôi phục trấn định, nói.
"Không sai, ở trong mắt tôi, chẳng qua là một đống nội tạng mà thôi!" Lâm Hiên nói một câu mà đến ngay cả chính bản thân hắn cũng không tin nổi.
Ngay sau đó, điều trị bắt đầu.
"Liễu Hồng, tôi muốn trước tiên cắt vết thương của cô ra, sau đó để cho nó một lần nữa khép lại.
Trong lúc đó không thể tiêm thuốc tê, cô ráng nhịn một chút." Lâm Hiên nói với Liễu Hồng.
“Vâng, Lâm thiếu.
Anh cứ làm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kêu một tiếng.” Liễu Hồng hướng Lâm Hiên gật đầu.
Lâm Hiên lấy ra con dao găm, Liễu Hồng cũng cởi khăn tắm xuống.
Khi nhìn thấy vết thương, Lâm Hiên lần thứ hai ngây dại.
Lúc trước mặc dù kinh ngạc liếc nhìn, nhưng sau đó liền vội vàng quay đi chỗ khác.
Vì vậy, cũng không xem xét cẩn thận được.
Vết thương này quá lớn.
Không thể chỉ đơn giản là cắt đi như vậy.
Cần phải cắt bỏ tất cả các vết sẹo.
"Lâm thiếu, có phải làm anh sợ hay không..." Liễu Hồng thấy Lâm Hiên chậm chạp không nhúc nhích, có chút mất mát hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu, nói: "Liễu Hồng, tình huống của cô tương đối nghiêm trọng, tôi cần cắt bỏ toàn bộ vết sẹo này."
“Không sao, Lâm thiếu cứ làm đi.”
Lâm Hiên bắt đầu động thủ.
Tuy rằng, Liễu Hồng đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nàng vẫn đánh giá thấp cảm giác đau đớn.
Cô cũng thường xuyên bị thương nhưng đều là loại vết thương trong nháy mắt tạo thành.
Kỳ thật cũng không có nhiều đau đớn lắm.
Nhưng hiện tại, cảm giácnày thật sự giống như bị lăng trì vậy.
Dù đã cố hết sức chịu đựng nhưng cô vẫn không thể kìm lại được, trong miệng phát ra âm thanh r3n rỉ.
Phải mất trọn vẹn năm phút thì Lâm Hiên mới có thể cắt sạch tất cả các vết sẹo.
Tiếp theo, là phần điều trị..