“Ngươi là… một con đ* không biết xấu hổ!”
Vốn tưởng rằng Bạch Vô Thường nghe xong hẳn là sẽ rất tức giận.
Nhưng cô ả thật sự không tức giận, mà nụ cười trên môi càng thêm mê người:
“Hi hi, tiểu soái ca.
Ngươi cứ mắng ta đi.
Ngươi muốn mắng ta như thế thì cứ mắng, mắng càng khó nghe càng tốt.”
“Ta chính là nữ nhân tệ nhất trên thế gian này đó.
Nhưng mà, nữ nhân tệ nhất thế gian này lát nữa sẽ cho ngươi trải nghiệm, cái gì gọi là khoái lạc của đàn ông nha.”
“Kiều Kiều, hắn mất đi một quả thận, sợ là không thể làm cho em tận hứng được đâu.” Hắc Vô Thường cũng cười nói.
Rõ ràng, họ đã không có bất kỳ điểm mấu chốt nào về mặt đạo đức từ lâu.
Chỉ ỷ vào thực lực của mình mà muốn làm gì thì làm.
"Chỉ là thận không tốt, chắc cũng không phải toàn thân không tốt đâu nhỉ, ha ha!" Bạch Vô Thường cười nói.
“Được, vậy lát anh giúp em khiến cho hắn ta kéo dài một chút.” Hắc Vô Thường nói.
Tiếp theo, dao găm của hắn đột nhiên hướng Lâm Hiên đâm tới.
Lâm Hiên nghiêng đầu tránh đi, sau đó xuất ra một chưởng đánh vào ngực Hắc Vô Thường.
Bụp!
Thân thể Hắc Vô Thường kịch liệt run lên, phun ra một ngụm máu lớn.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Hắn không ngờ thực lực của Lâm Hiên mạnh đến như vậy, một chưởng liền làm cho hắn bị thương.
"Không nghĩ tới ngươi là Huyền Tông!" Hắc Vô Thường lau vết máu trên khóe miệng nói.
“Chết đi!”
Lâm Hiên không nói nhảm, một chưởng vỗ xuống.
Thế nhưng lúc này Bạch Vô Thường ngồi ở phía trước, mạnh mẽ bẻ tay lái.
Một chưởng của Lâm Hiên liền đánh vào hư không, nhưng lực lượng kh ủng bố vẫn là đem cửa xe hất bay ra ngoài.
Bởi vì tốc độ xe tương đối nhanh, cho nên sau khi Bạch Vô Thường chuyển hướng, chiếc xe liền bị lật.
Quay cuồng.
Liên tiếp lăn lộn hơn mười vòng, cuối cùng lúc vọt vào trong cánh đồng lúa mới ngừng lại.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Land Rover trực tiếp nổ tung.
Ba thân ảnh lao từ trong xe ra.
Bạch Vô Thường cùng Hắc Vô Thường đứng một bên, Lâm Hiên thì đứng đối diện họ.
Lúc này khóe miệng Hắc Bạch Vũ tràn đầy tơ máu.
Hiển nhiên, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Lâm Hiên.
Vốn tưởng rằng Lâm Hiên chỉ là một gã Hoàng Tông, không ngờ lại là một vị Huyền Tông!
“Tiểu soái ca, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ mà lại có thực lực đáng sợ như vậy!” Bạch Vô Thường hung tợn nói, giọng nói lúc lên lúc xuống.
Ngay khi chiếc xe bị lật, Lâm Hiên lại tấn công hai người họ.
Hai người liên thủ, vậy mà vẫn bị thương như trước.
Phải biết rằng, hai người liên thủ hoàn toàn có thể bộc phát ra chiến lực Huyền Tông sơ kỳ.
Nói cách khác, thực lực của Lâm Hiên không chỉ là Huyền Tông, mà còn là cường giả Huyền Tông trung kỳ trở lên.
“Kiều Kiều, hắn là Huyền Tông trung kỳ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!” Hắc Vô Thường nuốt một ngụm máu tươi, cắn răng nói.
Bạch Vô Thường trầm mặc chốc lát, lại từ bỏ tư thế công kích.
Thay vào đó, cô ta uốn éo vòng eo thon thả, đi về phía Lâm Hiên.
“Tiểu soái ca, đừng hung dữ như vậy mà, người ta…”
Lúc nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh hướng ngực Lâm Hiên mà vuốt v e.
Nhưng trước khi Bạch Vô Thường nói hết câu thì đã bị Lâm Hiên đánh bay ra xa.
“Phụt!”
Bạch Vô Thường phun ra một ngụm máu lớn, không thể tin nhìn Lâm Hiên.
Chỉ cần là đàn ông, đều không có khả năng đối với cô không có cảm giác.
“Kiều Kiều.”
“Anh, em đoán chắc vì mất một quả thận, hắn cũng mất đi hứng thú với phụ nữ rồi.
Hôm nay, sợ rằng hai chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này..." Bạch Vô Thường gian nan đứng lên.
"Xem ra, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn kia!" Hắc Vô Thường trong mắt lộ ra một tia hung ác.
"Không được, dùng chiêu đó đi, anh sẽ chết mất!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vô Thường hiện lên vẻ bối rối.
“Nhưng nếu không làm như thế, chúng ta cũng phải chết.
Dùng chiêu kia, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội sống sót!" Hắc Vô Thường lớn tiếng nói.
Sau đó, hắn lấy ra mấy cây ngân châm, tự c ắm vào mấy đại huyệt trên người.
“Kim châm huyệt!”
Lâm Hiên nhìn ra ý đồ sử dụng của đối phương.
Kim châm huy3t cùng Diêm Vương châm giống nhau.
Thuộc về một loại châm pháp cấm kỵ.
Sau khi sử dụng, trong thời gian ngắn có thể tăng lên tu vi vượt cấp.
Nhưng tác dụng phụ rất lớn, sau khi sử dụng, không chết cũng trở thành phế nhân.
"Hừ…" Hắc Vô Thường phun ra một ngụm trọc khí.
“Ta cảm giác được, thật cường đại!”
Hắc Vô Thường xoay xoay cổ, nhất thời phát ra thân ảnh như bạo phát.
Khí tức trên người hắn cũng trở nên vô cùng cường thịnh.
Thực lực lúc này đạt tới Huyền Tông đỉnh phong, mơ hồ có xu thế chạm tới cánh cửa Địa Tông.
“Tiểu tử, ngươi lại có thể khiến ta sử dụng Kim Châm Huyệt.
Hôm nay dù ngươi là Huyền Tông, cũng phải chết!” Hắc Vô Thường tức giận quát.
“Đi chết đi!”
Hắc Vô Thường giẫm trên mặt đất, thân thể giống như mũi tên rời cung bắn về phía Lâm Hiên.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tin được.
Tựa như không khí đều bị hắn bỏ lại phía sau.
Ầm.
Một âm thanh bị bóp nghẹt!
Tiếp theo một bóng người bật ra, hung hăng nện trên mặt đất.
Không phải Lâm Hiên, mà là Hắc Vô Thường.
"Làm sao...!có thể?"
Hắc Vô Thường ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Hắn không tin, dù đã sử dụng Kim Châm Huyệt, đem tu vi tăng lên tới Huyền Tông đỉnh phong nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Hơn nữa còn là thua trong nháy mắt!
Đối phương, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Chẳng lẽ, là một vị Địa Tông?
Theo tư liệu có được, Lâm Hiên chỉ mới ngoài hai mươi.
Địa Tông khi mới hai mươi mấy tuổi?
Đùa sao?
“Anh!” Bạch Vô Thường phát ra một tiếng khàn khàn.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tuy rằng phạm đủ mọi tội ác, nhưng tình cảm giữa hai anh em bọn họ lại rất tốt.
Lúc này, Hắc Vô Thường khóe miệng đều đã sụp xuống.
Hắn dùng Kim Châm Huyệt, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Nhìn thấy Bạch Vô Thường lại đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Hiên.
Hắc Vô Thường bắt lấy cổ tay Bạch Vô Thường, lắc đầu nói:
“Kiều Kiều, em không phải là đối thủ của hắn đâu, mau chạy đi!”
“Anh, chúng ta dù có phải chết.
Cũng phải chết cùng một chỗ.”
Bạch Vô Thường không có ý định chạy trốn, bởi vì cô cũng biết chạy trốn trước mặt một Địa Tông là vô nghĩa.
Cô xoay người nhìn về phía Lâm Hiên, không cam lòng nói:
“Thực lực của ngươi có cao hơn nữa thì thế nào?”
“Ngươi bây giờ cũng giống như một tên thái giám mà thôi.
Đời này, ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể cảm thụ kh0ái cảm trên người phụ nữ được nữa.
Đáng thương! Thật sự đáng thương.
Ha ha ha!”
Lâm Hiên vốn định kết liễu hai anh em này, nghe vậy nhất thời dừng bước..