Mặc dù khi đối mặt với Âu Dương Băng Tình, Lâm Hiên cũng rất khó khống chế.  

Nhưng hắn vẫn giữ được một tia lý trí. Nói: “Âu Dương Băng Tình, không cần như vậy.”  

“Lâm thiếu, Âu Dương Băng Tình ta tuy rằng lớn tuổi, nhưng bảo dưỡng cũng không tệ lắm chứ?"  

Âu Dương Băng Tình thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.  

Nếu mà không phải biết nàng có một đứa con trai hơn hai mươi tuổi, Lâm Hiên thế nào cũng không tin nàng đã ngoài bốn mươi.  

Kỳ thật, Âu Dương Băng Tình đích xác không có đến bốn mươi. Năm nay cô ấy 39 tuổi. Khi cô mười bảy tuổi, đã sinh ra Âu Dương Kiệt.  

"Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta? Hai mươi mấy năm qua, không có một nam nhân nào chạm qua ta. Còn có, đêm nay, là cơ hội duy nhất ngươi có được ta!" Âu Dương Băng Tình tiếp tục nói.  

Nói thật, đối mặt với một mỹ phụ cực phẩm như vậy, rất ít nam nhân có thể cự tuyệt.  

Ngay cả Lâm Hiên cũng sắp mất đi lý trí.  

"Không phải, Âu Dương Băng Tình, ta không có ghét bỏ ngươi, mà là, thân thể của ta tương đối đặc thù, sợ làm tổn thương ngươi." Lâm Hiên cảm giác mình sắp mất đi khống chế, vội vàng giải thích.  

"Sợ thân thể của ta không đủ cường tráng sao? Ngươi cho rằng ta chỉ là một  nữ nhân yếu ớt không có sức lực sao?" Lúc này Âu Dương Băng Tình cười nhạt một tiếng, sau đó nàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng về phía bàn trà.  

Ầm ầm!  

Cốc trên bàn trà lập tức vỡ vụn.  

Tông sư! Hơn nữa, là Thiên Tông!  

Khi nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên sợ ngây người.  

Hắn không bao giờ nghĩ tới, Âu Dương Băng Tình lại mạnh như vậy!  

Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc.  

Nếu như, Âu Dương Băng Tình là Thiên Tông. Như vậy, Song Tử ác sát, hẳn là không có khả năng uy hiếp nàng.  

"Ta chưa từng ở trước mặt bất luận kẻ nào bày ra thực lực, ngươi là người đầu tiên biết ta có thực lực Thiên Tông." Âu Dương Băng Tình nói.  

"Bây giờ còn sợ sẽ đả thương ta sao?" Âu Dương Băng Tình ghé vào lỗ tai Lâm Hiên thở ra một hơi, như muốn câu hồn đoạt phách nam nhân.  

Nếu như là Thiên Tông, hẳn là sẽ không bị hắn đả thương đúng không?  

Một tia băn khoăn cuối cùng của Lâm Hiên cuống cùng cũng đã biến mất.  

"Lâm Hiên, đây là thứ duy nhất ta có thể cho ngươi, xin ngươi nhận lấy…”  

Âu Dương Băng Tình nói xong, đưa tay kéo khóa kéo khóa váy của mình.  

Kỳ Lân Hỏa bùng nổ trong thân thể, Lâm Hiên đã không thể còn chút lý trí nào nữa…  

…  

Một tiếng sau.  

Âu Dương Băng Tình giống như một con mèo con nằm trong lòng Lâm Hiên.  

Mặc dù, cô ấy không bị thương. Nhưng, cũng cảm giác thân thể của mình sắp tan rã.  

"Ngươi, vừa rồi vì sao lại biến thành như vậy?" Âu Dương Băng Tình vẻ mặt thỏa mãn hỏi.  

“Ta nói ta là một con Kỳ Lân biến hình, ngươi tin không?” Lâm Hiên nói.  

"Ha ha, ngươi nói ngươi kỳ thật là một dã thú sao?" Âu Dương Băng Tình khẽ cười nói.  

"Đại khái là vậy." Lâm Hiên tùy ý nói.  

Hắn cảm giác, cái kia của hắn, thực sự không khác gì dã thú.  

Âu Dương Băng Tình dịu dàng vuốt ve thân thể Lâm Hiên, nhẹ giọng nói:   

"Tiểu tử, ngươi thật đặc biệt, đáng tiếc, ngươi lại không phải người của Ẩn tộc. Đáng tiếc... Đáng tiếc... Đáng tiếc!"  

Âu Dương Băng Tình liên tiếp nói ba cái đáng tiếc.  

“Ngươi vẫn không ngừng nhắc tới Ẩn tộc. Ẩn tộc này rốt cuộc là loại tồn tại gì vậy?” Lâm Hiên nhịn không được hỏi.  

"Ẩn tộc, là tồn tại vượt qua thế tục. Ta là cao thủ Thiên Tông, ở thế tục, ta dĩ nhiên đã là cao thủ nhất đẳng. Nhưng đối với ẩn tộc mà nói, Thiên Tông, chẳng là cái gì cả…” Âu Dương Băng Tình thở dài một hơi.  

“Ngươi cùng Ẩn tộc có thù?” Lâm Hiên hỏi.  

Trong mắt Âu Dương Băng Tình hiện lên nỗi hận ý ngập trời. Tiếp theo nói:   

"Tiểu tử, ngươi có biết vì sao ngươi giết con ta. Ta chẳng những không hận ngươi, ngược lại còn muốn đem chính mình tặng cho ngươi không?"  

“Không biết.” Lâm Hiên lắc đầu.  

Nói thật, cho đến bây giờ anh vẫn còn bối rối về vấn đề này.  

Chẳng lẽ là bởi vì hắn giết con trai của Âu Dương Băng Tình, cho nên Âu Dương Băng Tình muốn hắn bồi thường cho nàng một đứa con khác?  

Tuy rằng cũng không phải không được.  

Nhưng dù sao cũng nuôi Âu Dương Kiệt nhiều năm như vậy. Chắc chắn phải có tình cảm chứ?  

Một lúc lâu sau, Âu Dương Băng Tình mới chậm rãi nói: "Thật ra, Âu Dương Kiệt không phải do ta và chồng ta sinh ra..."  

Nghe Âu Dương Băng Tình nói, Lâm Hiên hoàn toàn sửng sốt.  

Tất cả mọi người đều biết Âu Dương Băng Tình là một quả phụ, chồng cô đã chết.  

Nhưng trên thực tế, chồng cô không phải đã chết. Mà là căn bản không hề có chồng.  

Đứa con trai nàng sinh ra là do nàng bị một tộc nhân ẩn tộc xâm phạm.  

Khi đó Âu Dương Băng Tình, mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời.  

Với hào quang của Âu Dương gia, bất kể cô đi đâu, luôn là tâm điểm của sự chú ý.  

Vào thời điểm đó, đàn ông theo đuổi cô có thể được xếp hàng từ Long Quốc ra bên ngoài.  

Thế nhưng một cô gái kiêu hãnh ngút trời như vật lại bị xâm phạm bởi một gã đàn ông xấu xí.  

Nàng thề dù có phải vận dụng tất cả lực lượng Âu Dương gia cũng nhất định phải để cho đối phương trả giá, nhận lấy hình phạt thích đáng.  

Nhưng khi Âu Dương Băng Tình đưa phụ thân đến tìm người đàn ông đó, muốn có được một lời giải thích.  

Người kia không những không cho nàng một lời giải thích. Ngược lại, đem phụ thân của nàng trực tiếp đánh chết!  

Cũng chỉ vì người kia là người của Ẩn tộc!  

Cho nên hình phạt hắn nhận cũng chỉ là bị mang về Ẩn tộc, trong vòng ba năm không được phép xuất thế!  

Thiên chi kiêu nữ Âu Dương gia bị khi dễ, gia chủ Âu Dương gia bị sát hại.  

Thủ phạm lại vẻn vẹn chỉ bị nhốt ba năm?   

Khi đó Âu Dương Băng Tình rốt cục cũng biết, thì ra Ẩn tộc cường đại đến như thế.  

Ngay cả khi họ làm điều sai trái, cũng sẽ không bị trừng phạt.  

Đáng sợ nhất chính là, Âu Dương Băng Tình phát hiện mình lại mang thai.  

Cô không muốn sinh đứa bé này. Nhưng lại nhận được tin tức người kia đưa tới Âu Dương gia.  

Nếu cô ấy dám loại bỏ đứa trẻ. Như vậy hắn sẽ diệt sạch Âu Dương gia.  

Âu Dương Băng Tình hận đến mức muốn tự sát.  

Nhưng vì gia tộc, nàng chỉ có thể kiên trì đem hài tử của nam nhân đã xâm phạm mình sinh ra. Nuôi dưỡng nó.  

Âu Dương Băng Tình bộ dáng khuynh quốc khuynh thành. Nhưng con của cô lại thừa hưởng gien của đối phương.  

Đen đúa, xấu xí!  

Mỗi khi Âu Dương Băng Tình nhìn thấy nó, đều hận không thể tự tay giết chết!  

Nhưng cô biết rằng nếu cô làm thế.  

Hậu quả sẽ là gì.  

Vì vậy, cô đã đáp ứng tất cả mọi thứ nó muốn.  

Âu Dương Kiệt thích nữ nhân, cô liền đi khắp nơi tìm phụ nữ cho nó.  

Không bao giờ trách mắng khi nó phát điên trong hộp đêm.  

Nàng đem Âu Dương Kiệt sủng lên trời.  

Mặc kệ Âu Dương Kiệt làm chuyện xấu gì, cũng sẽ bao che.  

Cô nói với Âu Dương Kiệt rằng nó là con trai cô, cô sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn. Để cho Âu Dương Kiệt càng trở trên vô pháp vô thiên.  

Bởi vì Âu Dương Băng Tình đang chờ, chờ đến một ngày Âu Dương Kiệt tự rước họa diệt vong!  

Đây là biện pháp duy nhất Âu Dương Băng Tình có thể nghĩ đến để trả thù đối phương.  

Thế nhưng, vận khí của Âu Dương Kiệt tựa hồ không tệ.  

Bất kể hắn ta làm gì, ức hiếp người khác đến cỡ nào. Cũng chưa bao giờ nhận bất kỳ hình phạt nào.  

Tính cách của hắn ngày càng thêm hống hách.  

Giết người trên đường phố, cưỡng đoạt dân nữ.  

Không có chuyện ác gì không làm!  

Những thứ này, Âu Dương Băng Tình vẫn nhìn thấy.  

Thậm chí cô còn tìm cho Âu Dương Kiệt rất nhiều phụ nữ, muốn để cho hắn phóng túng đến chết đi.  

Thế nhưng Âu Dương Kiệt chính là vẫn không chết.  

Điều này làm cho Âu Dương Băng Tình hận không thể tự mình động thủ. Nhưng cô ấy không dám.  

Mãi cho đến tận ngày hôm nay...