Đoán chừng đây chính là mục đích thật sự của người hạ chú Đế Diệu.  

Chính là để đối phó với người thân của Đế Diệu.  

Nhưng thủ pháp này, phải là cường giả cấp Vũ Trụ mới có thể có được.  

Nếu không, Đế Thiên Tông cũng không đến mức nhiều năm như vậy, đều không tìm được biện pháp hoá giải.  

Một cường giả cấp Vũ Trụ muốn tiêu diệt Đế gia, rất dễ dàng, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?  

Lâm Hiên nghĩ mãi không ra.  

Dù sao, đừng nói là cấp Vũ Trụ, cho dù có là những người ở thiên vực, muốn đối phó với Đế Thiên Tông, cũng không cần phiền phức như thế.  

Nghĩ mãi không ra, Lâm Hiên cũng lười suy nghĩ nữa.  

Dù sao, hắn chỉ cần báo thù là được.  

Về phần Đế Thiên Tông vì sao phải lấy thận của hắn.  

Hắn không quan tâm.  

“Lâm Hiên, chỉ cần ngươi không làm Diệu Diệu thương tổn, hai người chúng ta, mặc cho ngươi tuỳ ý trừng phạt!” Hắc lão cùng Đế Dực Thiên cùng mở miệng nói.  

Có thể thấy được.  

Hai người bọn họ đều rất yêu thương Đế Diệu.  

“Các ngươi không có tư cách cùng ta đàm phán điều kiện.” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.  

“Lâm Hiên, Diệu Diệu hoàn toàn không biết chuyện này, con bé thậm chí còn không biết, chúng ta đổi thận cho con bé, cầu xin ngươi, đừng làm hại đến con bé có được hay không!” Vì để có thể bảo vệ được Đế Diệu, Đế Dực Thiên không thể không mở miệng cầu xin Lâm Hiên.  

“Ngươi nói nàng ta không biết, nàng ta liền không biết sao?” Lâm Hiên cười lạnh nói.  

Hắn cũng sẽ không bởi vì bộ dạng xinh đẹp của Đế Diệu, liền thả ngựa cho nàng ta đi.  

“Gia gia, đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đế Diệu loạng choạng nói.  

“Thật xin lỗi, Diệu Diệu, là lỗi của gia gia, không bảo vệ được ngươi…” Đế Dực Thiên mang vẻ mặt thống khổ đem sự thật nói cho Đế Diệu.  

Nghe Đế Dực Thiên nói xong, Đế Diệu ngây ngẩn cả người.  

Nàng ấy chỉ biết mình bị bệnh.  

Nhưng không biết, mình mắc phải bệnh gì.  

Càng không biết rằng, Đế Dực Thiên đã cứu nàng như thế nào.  

“Gia gia, các người, các người làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể vì Diệu Diệu mà làm hại người khác, nếu như muốn thận của người khác mới có thể làm cho Diệu Diệu sống sót, Diệu Diệu tình nguyện chết đi!” Đế Diệu cắn răng nói.  

Đôi mắt nàng dâng lên nỗi buồn vô tận.  

Không phải đang giả vờ.  

Nàng liền lấy ra một con dao găm từ nhẫn trữ vật của mình.  

Sau đó hướng về phía Lâm Hiên nói: “Đại ca, thật xin lỗi, mặc kệ có là chuyện của hai vị gia gia đi chăng nữa, đều là Diệu Diệu sai, Diệu Diệu liền đem thận trả lại cho người!”