Không ngờ đã có được tu vi Cực Cảnh!  

Điều này quả thật đáng sợ.  

Thẩm Ngạo Tuyết bị bắt đến Đế gia mới bao lâu?  

Cho dù tính từ lúc bị bắt vào.  

Còn chưa tới vài tháng.  

Cửu U Ma Công này rốt cuộc là loại công pháp gì?  

Đáng tiếc là cường giả Cực Cảnh và cường giả Chân Thần cảnh cách nhau quá xa.  

Hắc lão chỉ vung tay lên, cách không liền đánh Thẩm Ngạo Tuyết bay ra ngoài.  

Đây là hắn đã nương tay.  

Nếu không, chỉ cần một kích hắn có thể đánh Thẩm Ngạo Tuyết thành sương máu.  

Dù sao còn cần Thẩm Ngạo Tuyết sinh sôi nảy nở đời sau, cũng không thể cứ như vậy giết nàng.  

Thẩm Ngạo Tuyết há miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.  

Màu máu của nàng không còn là màu đỏ tươi, mà đã chuyển sang màu đỏ sẫm.  

Thân thể của nàng lăn lộn trên mặt đất thật xa mới ngừng lại.  

Trên làn da trắng như tuyết xuất hiện rất nhiều vết thương.  

Nhưng nàng nhanh chóng lau máu tươi trên khóe miệng, lại vọt tới chỗ Hắc lão lần nữa.  

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi không phải là đối thủ của ta!" Hắc lão lại cách không tung một chưởng, đánh Thẩm Ngạo Tuyết bay ra ngoài lần thứ hai.  

Thẩm Ngạo Tuyết lại lần nữa hộc máu.  

Lúc này, Lâm Hiên cũng không có hỗ trợ mà chỉ nhàn nhạt nhìn.  

Ân oán của hắn và Thẩm Ngạo Tuyết đã tiêu tan.  

Nói cách khác, lúc này cho dù Thẩm Ngạo Tuyết bị Hắc lão đánh chết, cũng không có liên quan gì tới hắn.  

Thẩm Ngạo Tuyết lại đứng lên.  

Một lần nữa xông về phía Hắc lão.  

Ầm!  

Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết lại bay ra ngoài.  

Chênh lệch thực lực giữa hai người, quả thực khác nhau như trời và đất.  

Cho dù nàng thử một trăm lần, một ngàn lần, kết quả cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.  

Trên thực tế, Hắc lão còn chưa dùng đến dù là một phần vạn lực lượng.  

Bị tấn công nhiều lần liên tiếp.  

Thẩm Ngạo Tuyết đã bị thương không nhẹ.  

Nàng thậm chí đứng cũng lắc lư.  

Quần áo cả người cũng rách nát, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.  

Nhưng nàng không bỏ cuộc.  

Lại một lần nữa xông về phía Hắc lão.  

Hắc lão hơi nhíu mày.