Trong đại sảnh đổ nát cũ kỹ, Đường Nhược Tuyết bị trói lại trên một chiếc ghế, tóc tai bù xù, da mặt tái nhợt.
"Tưởng Bằng Phi, đồ quỷ khốn kiếp, có gan thì giết tôi luôn đi!"
Đường Nhược Tuyết khàn cả giọng gào thét thảm thiết
Tưởng Bằng Phi ngồi trên chiếc xe lăn, dùng bàn tay trái còn lại nghịch con dao găm, lạnh lùng cười nhạt:
"Haha, nếu giết cô thì làm sao tôi có thể dụ được tên họ Diệp đến đây?"
"Bẫy rập của tôi đã sẵn sàng, chỉ cần hôm nay hắn dám đến đây, chết là điều không thể tránh khỏi! Hahaha..."
Nói xong, Tưởng Bằng Phi phá lên cười điên cuồng.
Phía sau lưng anh ta, có hơn chục tên lính đánh thuê.
Mỗi người căm một khẩu súng liên thanh.
Loại súng này sức công phá cực lớn, tốc độ bắn cực nhanh, có thể bản hàng nghìn viên đạn mỗi phút.
Ở chỗ tối bên ngoài sảnh lớn, cũng có hơn hai chục tên linh đánh thuê ẩn nấp.
Tất cả đều cầm súng liên thanh.
Nếu tất cả lực lượng hỏa lực nặng này bần cùng một lúc, ngay cả cao thủ đẳng cấp Tông sư cũng chỉ có nước chịu chết!
Cho dù Diệp Phàm may mắn thoát khỏi đợt tấn công hỏa lực đồn dập này, thì vẫn còn Chú Lệ ẩn nấp ở đâu đó.
Chú Lệ kia là một cao thủ tuyệt đỉnh, một người có thể hạ gục cả chiến hạm.
Cho nên đối với Diệp Phàm, đây là một trận chiến không thể thoát khỏi cái chết!
Lúc này, Đường Nhược Tuyết rất sợ hãi
Nhưng điều cô sợ hơn là Diệp Phàm sẽ sa vào bẫy của Tưởng Bằng Phi.
"Haha, Nhược Tuyết, tên họ Diệp chắc chắn không thể chạy thoát đâu! Nhưng còn cô...."
Tưởng Bằng Phi li3m môi.
"Chỉ cần cô nguyện gả cho tôi, tôi có thể cho cô một cơ hội sống sót”
"Nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Nói rồi, Tưởng Bằng Phi giơ tay chĩa con dao găm vào mặt Đường Nhược Tuyết.
"Nói cô yêu tôi đi!”
Ánh mắt anh ta lóe lên những tia sáng lạnh lẽo như loài thú hoang.
Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, chỉ có thể thuộc về Tưởng Bẵng Phi!
Đường Nhược Tuyết cần chặt răng, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
Sau một lúc, cô mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi yêu..."
Tưởng Bằng Phi nở nụ cười đắc ý.
Dường như đã nghe được những lời mình muốn nghe.
Thậm chí, đã bắt đầu tưởng tượng linh tinh.
Bắt đầu tưởng tượng cảnh Đường Nhược Tuyết ở dưới thân mình.
Cảnh cô r3n rỉ thở gấp hầu hạ mình.
Nhưng giây tiếp theo.
"Tôi, yêu, Diệp, Phàm!"
Đường Nhược Tuyết lớn tiếng la lên từng chữ một.
Sắc mặt Tưởng Bằng Phi cứng đờ.
"Không đúng! Nói lại cho bố mày, nói cô yêu tôi!"
Nói xong, anh ta hung hãn vung dao chém xuống.
Máu từ gò má của Đường Nhược Tuyết nhỏ xuống, vài gọt còn rơi vào miệng cô.
Đối với phụ nữ, vẻ đẹp bề ngoài quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Khuôn mặt bị tàn phá, đúng là sống không bằng chết!
Nhưng Đường Nhược Tuyết không hề kêu đau, cô cắn răng chịu đựng tất cả.
“Phi!”
Cô nhổ một ngụm máu vào mặt Tưởng Bằng Phi. "Tôi yêu Diệp Phàm!"
Đường Nhược Tuyết kiêu hãnh ngẩng cao đầu, quyết không nhượng bộ!
Bốp!
Tưởng Bằng Phi tức giận nghiến răng, lại vung. dao chém xuống nữa.
"Nói cô yêu tôi!"
“Tôi yêu Diệp Phàm!”
"Đồ chó! Nói cô yêu tôi!
"Tôi yêu Diệp Phàm!!!"
.........
Tưởng Bằng Phi tức điên lên rồi.
Lại một dao vung xuống, gương mặt của Đường Nhược Tuyết chẳng chịt những vết thương, trông thật khủng khiếp,
Máu tươi từ những vết thương tuôn ra đã thấm đẫm cả chiếc áo cô đang mặc.
"Tôi yêu Diệp Phàm! Đời này kiếp này, tôi chỉ yêu Diệp Phàm!!!"
Dần dần, giọng nói của Đường Nhược Tuyết trở nên yếu dần.
Nhưng trong đôi mắt của cô vẫn tràn ngập khí phách không khuất phục, căm hận nhìn chằm chằm về phía Tưởng Bằng Phi.
Cùng với gương mặt dữ tợn như một ác quỷ lúc này, khiến Tưởng Bằng Phi phải rùng mình kinh hãi.
"Mẹ kiếp! Con khốn chết tiệt, bố mày sẽ cắt nát mày ra, để xem mày còn dám mạnh miệng cãi lại không!"
Ánh mắt Tưởng Bắng Phi tràn ngập vẻ điên cuồng.
Anh ta giơ con dao găm lên, chuẩn bị đâm vào ngực Đường Nhược Tuyết.
Chính ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Một tia sáng lóe lên.
"Aaaa...."
Tưởng Bằng Phi la hét thảm thiết, cổ tay bị một vật gì đó bản trúng, tức khắc tê liệt rũ xuống.
Con dao găm cũng rơi xuống sản nhà.
Ngay sau đó, một tiếng gầm ghê rợn tựa từ địa ngục vọng tới, vang vọng khắp chùa Vạn Phật.
"Tưởng Bằng Phi, mày phải chết”