Sau khi nhận được phi phù từ Thông Thiên, Dương Tiễn một lần nữa tìm tới Côn Luân Tuyết Động.
Khác với mọi khi, Thông Thiên đã ngưng tụ thành hình người trước khi hắn đến.

Hắn ngồi trước bàn đá, hai lá thư mở ra đặt phía trên.

Trông thấy Dương Tiễn, Thông Thiên ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện.
"Sư phụ ngươi viết rất tốt.

Nhưng có một quan điểm ta không đồng ý." Thông Thiên gõ ngón tay lên bàn, "Không thể cải biến lòng người, chỉ có thể cải biến phương thức biểu hiện.

Trên cán Thiên Bình vốn luôn có người thuộc về cánh trái, về cánh phải, ở gần trung tâm lẫn ở gần hai đầu, không cách nào thay đổi được.

Vấn đề hiện nay là chỉ có những người ở hai đầu mới có phương thức phát biểu ý kiến, vì vậy người ở gần trung tâm chỉ có thể tìm những người có khuynh hướng gần mình để ủng hộ, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là cực đoan hoặc cấp tiến.

Việc chúng ta cần làm, là sáng tạo một phương thức biểu hiện mới ở vị trí trung tâm, chỉ thế thôi."
Dương Tiễn biết hắn đã chấp nhận: "Có việc gì cần đến Dương Tiễn sao?"
Thông Thiên khó được trở nên nghiêm túc: "Có ba chuyện ngươi nhất định phải đáp ứng ta."
"Sư thúc tổ thỉnh giảng, Dương Tiễn xin rửa tai lắng nghe."
"Thứ nhất, hiện tại ta chỉ còn lại Nguyên Thần, không tiện hành động, ngươi phải nghĩ biện pháp giúp ta tái tạo thân thể.

Nguyên Thần của ta quá mạnh đối với những thiên tài địa bảo thông thường, ngươi cần phải cẩn thận."
Dương Tiễn nghĩ ngợi một hồi: "Việc này Dương Tiễn làm được.

Còn việc thứ hai?"
"Đệ tử môn hạ của ta phân tán khắp nơi, không có ai hỗ trợ.

Quy Linh đã hồn phi phách tán, không cứu về được.

Vô Đương hiện tại là Lê Sơn Lão Mẫu, ta đã để Bạch Quý Tử đi mời nàng.

Tuy nhiên tính cách của Vô Đương không tốt, nói dễ nghe là không ham lợi danh, không ưa tranh chấp, nhưng nói thẳng ra sẽ là mềm yếu dễ bắt nạt, chỉ có thể đứng sau hỗ trợ, không thể gánh vác chuyện lớn.

Thời gian đầu ít người nàng còn xoay xở được, sau này người đông dần lên, nàng sẽ không chịu nổi.

Nếu như Đa Bảo Đạo Nhân có thể trở lại bên cạnh ta, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ta cần giải thoát Đa Bảo Đạo Nhân khỏi Phật môn, ngươi làm được không?"
"Dương Tiễn sẽ tiếp Đa Bảo sư thúc trở về."
"Thứ ba," Thông Thiên cân nhắc một chút mới nói, "Phẩm chất của tiểu tử Lưu Trầm Hương kia gánh không nổi lượng pháp lực lớn và danh vị cao như hiện tại.

Đức hèn mà vị tôn, nông cạn mà mưu lớn, lực mọn mà gánh nặng (*), sớm muộn cũng gây hoạ.

Việc hắn lật tung mười tám tầng Địa Ngục, thả ra ba mươi vạn ác quỷ chính là lời cảnh báo.

Nếu có một ngày hắn làm ra chuyện có hại cho tam giới, ngươi phải tự tay chặt đứt tiên căn, phế đi toàn bộ pháp lực của hắn, ngươi làm được không?" ((*): Trích từ Kinh Dịch - Hệ Từ - Hạ)
Nguyên Thần của Dương Tiễn khẽ khàng dao động, hắn âm thầm siết chặt tay trái thành quyền: "Dương Tiễn......!vốn chỉ muốn để hắn làm một phàm nhân, bình an sống đến hết đời."
Thông Thiên nhìn ra được nội tâm hắn đang giãy giụa, buông một tiếng thở dài: "Ngươi đã tận tâm tận lực, phần còn lại tuỳ thuộc vào hắn thôi.

Nếu tam giới thật sự lao vào dòng chảy xiết đâm trái đâm phải, hỗn loạn bất an, thì đấy cũng là lựa chọn của chính chúng sinh, là cảnh ngộ bọn hắn đáng phải chịu.


Nếu Lưu Trầm Hương làm trái pháp tắc thì nên nhận trừng phạt.

Người xứng đáng được hưởng tự do sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ngươi đã trao quyền tự do lựa chọn cho bọn hắn, bọn hắn nên biết cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Dương Tiễn, dẫu cho xảy ra chuyện gì đi nữa, ngươi đối với bọn hắn —— Dù là gia đình Tam Thánh Mẫu hay tam giới chúng sinh, đều chỉ có ân, chưa từng có tội."
An nguy của tam giới là trách nhiệm của chúng sinh —— Người chịu tránh nhiệm tất nhiên phải là người đưa ra quyết định.

Quả nhiên, quan niệm của sư thúc tổ luôn luôn đứng trên lập trường của dân chúng, cho nên bất kể quá khứ hay hiện tại, những người đi theo hắn chỉ có thể nằm bên cánh trái của Thiên Bình.

Thôi, hắn không thuyết phục được sư thúc tổ, sư thúc tổ cũng không thuyết phục được hắn.

Dù sao sự tình cụ thể tự nhiên có cách làm cụ thể, điểm khác biệt này cũng không ảnh hưởng bọn hắn làm việc cùng nhau.
Phụ cận Tuyền Châu, trời xanh sáng sủa, sóng biển cuộn trào.
Dương Tiễn cầm ngược Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, đứng trên đám mây.

Hắn mở Thiên Nhãn nhìn xuống mặt biển.

Một con Xích Long gần như trong suốt ẩn mình dưới sóng, dòng nước xuyên qua thân thể nó, như thể con rồng là hình ảnh phản chiếu của một sự vật khó mà tin nổi trên thế gian này.
Ai có thể nghĩ đến bên dưới mặt biển tưởng chừng phẳng lặng này lại ẩn tàng long mạch của Đại Tống đây?
Hắn đã dùng Mai Hoa Dịch số tính qua, số mệnh của Khiết Đan sắp tận, sắp đến thời Nữ Chân.

Triều Đại Tống còn tồn tại được hơn một trăm bảy mươi năm, không mất vào tay Nữ Chân.
Chỉ là, vận số đã chưa tận, cớ gì không thể vứt bỏ một nửa giang sơn?
Dương Tiễn thả người nhảy xuống biển.

Nguyên Thần xuyên qua vùng nước tối tăm không kéo theo gợn sóng, chỉ có Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao rạch biển mở ra một con đường, sóng biển lay động trước mũi đao rồi tán đi.
Long mạch cảm nhận được ý đồ xấu của kẻ đang đến gần, gầm lên một tiếng, vẫy đuôi bơi đi.
Trên mặt biển, một chiếc thuyền buôn vừa rời khỏi Tuyền Châu đang đi qua nơi này, bầu trời sáng sủa bỗng nhiên ầm ầm nổi gió, sóng biển mãnh liệt cuộn trào.

Mấy chục chiếc thuyền đánh cá ở phía xa chú ý đến sự khác thường, ngư nhân nhao nhao thu lưới, kéo vải bạt quay về nơi xuất phát.

Thuyền buôn không thể làm gì, bị hất lên đỉnh sóng hết lần này đến lần khác, hàng hoá trên thuyền trượt xuống, có thể nghe được tiếng đồ sứ vỡ nát.
Dương Tiễn hoá thân thành ánh sáng, nhanh nhẹn chặn đứng đường đi của long mạch.

Thấy không thoát được, long mạch bèn há miệng, phun Tam Muội Chân Hỏa về hướng Dương Tiễn.

Dương Tiễn lui về sau né đòn, vừa thi triển tiên quyết luyện hóa nước biển, vừa thừa cơ lách xuống dưới bụng long mạch.

Long mạch muốn tránh đi, nhưng làm sao được? Dương Tiễn đã đâm thẳng vào bụng nó.
Viêm Tống vốn thuộc Hỏa Đức, long mạch bị thương, máu vừa chảy ra sẽ biến thành thần hỏa, luyện hóa nước biển chính là để kiềm chế lửa này.

Long mạch lăn lộn gào thét, đau đớn vô cùng, tạo thành từng trận sóng to.
Sóng trên mặt biển càng thêm điên cuồng.

Cột buồm trên thuyền buôn đã gãy, người giữ buồm bị thương khi ngã xuống mạn thuyền, không đứng dậy được.

Dưới biển mơ hồ loé lên ánh đỏ, mọi người tưởng rằng yêu ma đang tác quái, có người đã bắt đầu đau khổ cầu khẩn thần linh, có người còn đang chuyển động bánh lái, khua mạnh mái chèo nhằm khống chế thân tàu.

Bất chợt, một ngọn sóng nặng nề vỗ ập xuống, một đầu thuyền buôn nhô lên cao, có tiếng răng rắc vang lên, thuyền gãy ngay từ giữa.


Người trên thuyền có kẻ bị vòng xoáy khi thuyền đắm kéo xuống biển, có người may mắn không bị cuốn vào, ôm chặt lấy mảnh gỗ vỡ cố gắng níu giữ một chút hi vọng sống sót.
Dương Tiễn dồn lực cắt đứt đuôi rồng, bắn ra một đạo pháp lực phong bế miệng vết thương của long mạch rồi lấy từ trong tay áo ra một bình hồ lô, hoá đuôi rồng thành chùm sáng, thu vào bên trong.
Ánh đỏ dưới biển biến mất, gió to sóng dữ vẫn chưa lắng lại.

Bốn phương tám hướng dưới mặt nước đều là quỷ Dạ Xoa biển, trận sóng lớn này hiển nhiên cũng có phần của bọn hắn.

Dương Tiễn tung ra một đòn, xua tán đi lũ quỷ Dạ Xoa.

Hắn phóng lên mặt biển, lôi những người rơi xuống nước ra khỏi vòng xoáy, đoạn chuẩn bị thi pháp bình định lại sóng gió, để dòng nước đưa những thương lái này về Tuyền Châu.

Ngay lúc ấy, Dương Tiễn đột nhiên cảm thấy trong gió có điều gì khác lạ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, từ phía xa, mây đen cuồn cuộn đang nhanh chóng kéo đến nơi này, sấm chớp rền vang, đất trời hỗn độn mịt mù.
Là Thiên Khiển.
Đến nhanh thật.
Dương Tiễn chặt đứt long mạch của Đại Tống, Thiên Khiển chắc chắn nhằm vào hắn.

Nếu hắn còn tiếp tục nán lại đây, những phàm nhân này không kẻ nào có thể sống sót, ngược lại, cách xa khỏi bọn hắn có thể sẽ cứu được mấy người.
Đạo Thiên Khiển này tới vì Viêm Tống, thuộc Hỏa Đức, cần lấy kim tiêu giảm uy thế.

Kim viết tòng cách, chủ túc sát (*).

Trước mắt chỉ có cách chạy đến biên cảnh Tống Liêu, lợi dụng khí túc sát trên chiến trường để tiêu giảm Thiên Khiển.

((*): Trong ngũ hành, "Kim loại" có đặc tính, tác dụng, hình dáng tuỳ theo mục đích của người sử dụng, nên gọi là "tòng cách", kim có tính nặng tức "thu liễm" và dùng để sát hại tức "túc sát")
Dương Tiễn nhanh chóng quyết định bay về hướng bắc.
Vừa định lên đường, hắn bỗng trông thấy một chiếc thuyền đánh cá tách khỏi đội tàu đang quay về điểm xuất phát, nương gió vượt sóng, lái về hướng thuyền buôn gặp nạn.
Người lái thuyền là một nữ ngư dân thân hình gầy nhỏ, mặc áo da quần da.

Chiếc thuyền con lẻ loi thoắt ẩn thoắt hiện giữa bão táp, mấy lần suýt bị sóng dữ nuốt mất, nàng lại không hề sợ hãi.
Trên người nữ ngư dân này không có chút pháp lực nào, rõ ràng chỉ là một phàm nhân, nhưng nàng lái thuyền cực kì thành thạo, sóng gió thế này không cướp đoạt được sinh mệnh của nàng.

May mắn có nàng viện trợ, hẳn sẽ cứu được một số người bị rơi xuống nước.

Nhưng có khả năng bọn quỷ Dạ Xoa biển sẽ quay trở lại, nàng cứu người chẳng khác gì cướp miếng ăn khỏi miệng bọn chúng, sợ rằng bọn chúng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhưng mà, tại sao hồn phách của nàng lại có ánh sáng và hoa văn giống với Bảo Liên Đăng?
Dương Tiễn không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, chỉ lặng lẽ độ cho nữ ngư dân hai trăm năm pháp lực để lũ quỷ Dạ Xoa không dám đả thương nàng.
Từ Châu, phía sau núi, tại một khu nghĩa trang mộ bia san sát, một lão phụ nhân giữ mộ đang dọn dẹp cỏ dại bên cạnh mộ bia.
Bàn tay khô gầy vuốt ve ba chữ khắc trên bia đá, đáy mắt nhìn không rõ buồn vui.

Lúc này, cây tùng trước mộ bỗng nhiên gãy một nhánh, nhành cây rơi thẳng xuống búi tóc của bà.
Lão phụ nhân giật mình cúi đầu bấm ngón tay tính toán, không tính ra được tình hình cụ thể, chỉ biết kiếp nạn của Đại Tống sắp đến.

Bà hoảng hốt, vội vã quay vào căn nhà nhỏ của mình, sắp quẻ Mai Hoa dịch không ngừng tính đi tính lại.
"Ra là có người chém đứt một nửa long mạch......!Một lát nữa lên trời, nhất định có thể chặn đứng người đó."
Lão phụ nhân đứng lên, dời giường sang nơi khác, lấy ra một cây thương bạc.


Bà mở cửa nhà, từng bước đi về phía nghĩa trang.

Mỗi một bước, lưng eo lại thẳng tắp một phần; Mỗi một bước, tóc trắng từng tấc xanh tươi trở lại; Mỗi một bước, nếp nhăn từng chút một giảm đi.

Đợi đến khi bước đến bên con ngựa đá đặt trước khu mộ, bà đã biến thành một thiếu phụ tư thế hiên ngang.
Thiếu phụ vỗ vỗ ngựa đá, một tiếng hí dài rền vang, ngựa đá nhún người nhảy lên, hóa thành một con chiến mã hoa đào (loại ngựa lông trắng có điểm đỏ).
Nàng phóng người lên ngựa, hoa đào mã phấn khởi tung vó, phi đến bầu trời.
Rung thương bạc, vượt hùng quan, cưỡi chiến mã, đạp lang yên.

("hùng quan": cửa ải hiểm yếu, "lang yên" là một loại khói tín hiệu báo động của quân Trung Quốc thời xưa.)
Bảo kiếm phủ bụi lưỡi chưa tàn.
Thiên Khiển ầm ầm đuổi ngay sau, trước mặt hắn lại xuất hiện một thiếu phụ cầm thương ghìm ngựa, ngăn cản đường đi.
"Là ngươi?" Hai người đối mặt nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Dương Tiễn cười nhạt: "Có vẻ nơi này cách Từ Châu cũng không xa?"
"Để long mạch của Đại Tống lại." Thiếu phụ cũng không định lui bước.
"Long mạch Đại Tống, liên quan gì tới ngươi?"
"Long mạch Đại Tống, dựa vào đâu lại để ngươi nắm giữ?"
"Thiên hạ dù sao cũng không thể mãi mãi họ Triệu."
"Nếu đã biết, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Mộc Quế Anh quả nhiên anh dũng không khác gì năm xưa." Dương Tiễn đột ngột chuyển đề tài, "Nếu ta nói với ngươi, đây là ý muốn của Thông Thiên Giáo Chủ thì sao?"
"Sư tổ?"
Ngay khi đó, một tiếng sét đùng đoàng vang lên, mây đen tụ hội, lại là một đạo Thiên Khiển khác.
"Ta còn đang thắc mắc tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Thuật Mai Hoa Dịch số của ngươi tính được quá chi tiết." Dương Tiễn chợt vươn tay dắt lấy hoa đào mã, "Đi theo ta.

Hai đạo Thiên Khiển này cũng giống với Viêm Tống, đều thuộc Hỏa Đức, chúng ta phải đến biên cảnh Tống Liêu, tìm chiến trường cổ có khí túc sát mạnh nhất để tiêu giảm Thiên Khiển, có thế hai ta mới sống sót được."
Mộc Quế Anh nhảy xuống ngựa, buông dây cương, vỗ nhẹ lên mông ngựa, lệnh cho hoa đào mã rời đi.
"Không cần liên luỵ nó."
Trong sơn cốc, người ta có thể lờ mờ trông thấy đao binh rỉ sét, cờ xí mục nát từ giữa đống lá khô, đất đá cùng bùn lầy, xương khô hỗn tạp vùi mình trong cát bụi, cỏ dại mọc lên từ hốc mắt đầu lâu.
Gió lạnh thét gào, rền rỉ như tiếng quỷ khóc kêu, chim chóc không dám vào, thú vật không dám ở.

Người ta thường mắng "tâm như rắn rết" "hành vi lang hổ", thực ra rắn rết lang hổ làm sao so được với con người? Rắn rết nếu không bị uy hiếp thì sẽ không phun độc; hổ lang chỉ cần ăn no thì sẽ không giết người; chỉ có con người lòng tham không đáy, bày ra đủ loại mưu hèn kế độc, tra tấn sát thương đồng loại không hề nương tay.

Loài người một khi đã tham lam ngoan độc, đến cả cầm thú cũng phải kinh hồn.
Hai người đi vào trong cốc, không dám chủ quan, vận pháp lực tụ hợp khí túc sát trong sơn cốc.

Gió mãnh liệt vần vũ, cuốn lên lá rách đá vụn.

Ánh sáng trắng nổi lên từ trong từng khe hở của sơn cốc, bao phủ lấy hai người.
Đất rung núi chuyển, hai khối vật chất đặc quánh màu đỏ hợp lại làm một đánh xuống sơn cốc, giống như mây lại không phải mây, tựa như sữa lại không phải sữa.

Ngay khoảnh khắc tiếp xúc đến ánh sáng trắng, khối chất đỏ sậm này cứ như sắt nung rơi vào nước lạnh, phát ra một tiếng kêu vang, hào quang tản ra chói mắt.

Hỏa khắc Kim, Thiên Khiển giữ Hoả Đức sẽ muốn tiêu trừ khí túc sát trước rồi mới đến hai người.
Ánh sáng màu trắng yếu dần, hai người vừa duy trì khí túc sát vừa di chuyển lên núi.

Quả nhiên không bao lâu, cả hai đã tìm thấy một di tích chiến trường khác, khí túc sát được bổ sung, ánh sáng lần nữa chuyển mạnh.
Năm đó Tống Liêu giao chiến ở đây, hai bên đều muốn chia cắt đội hình đối phương để dễ bề tiêu diệt, cuối cùng tạo thành một trận hỗn chiến, ai cũng không thể thoát thân.

Giết chóc đến tận lúc tướng tìm binh, huynh tìm đệ, cha ở đằng đông, con ở đằng tây, trừng mắt nhìn nhau mà không thể cứu giúp.

Tiếng binh đao vọng vang khắp núi, mùi máu tanh lan tràn toàn sơn cốc, cỏ cây đều nhuộm thành màu đỏ, hài cốt hư thối đến nỗi quạ đen cũng không chịu mổ.

Ba năm năm năm, vợ đẹp con thơ ở nhà vẫn còn mong mỏi; tám năm mười năm, bách tính không dám đến phụ cận kiếm củi đi săn.

Trận chiến kia cực kỳ thảm thiết, khí túc sát ở phụ cận vì thế cũng càng nặng.
Sau nhiều lần chống đỡ, khí túc sát ở phụ cận cũng đã hao hết.

Thiên Khiển không bị ngăn cản, thẳng tắp đánh xuống.


Mặc dù khí túc sát đã triệt tiêu ba phần sức mạnh của nó, hai người vẫn không dám coi thường.

Trên mặt Mộc Quế Anh chảy đầy máu tươi, nàng ngã xuống đất, gắng gượng chống người lên, cánh tay vô tình chống xuống bên cạnh một đoạn xương cánh tay nhô lên từ lòng đất, hồng nhan bạch cốt tạo thành đối lập.

Dương Tiễn chịu một đòn của Thiên Khiển, Nguyên Thần suýt nữa bị đánh tan, gắng gượng tụ lại, đã mờ nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy.
Một tiếng huýt, hoa đào mã trở về bên cạnh chủ nhân.
"Ngươi......!Thân xác của ngươi......!Ở nơi nào?"
Mộc Quế Anh liều mình vận chút pháp lực còn sót lại, giúp Dương Tiễn ổn định Nguyên Thần rồi mang hắn về Xá Thân Nhai.
Nguyên Thần bị thương nặng, thân thể dĩ nhiên cũng không may mắn thoát được, vết thương vừa khép lần nữa vỡ ra, xương cốt chưa lành lần nữa đứt gãy.

May thay trong động có chuẩn bị sẵn dược phẩm và băng vải, Mộc Quế Anh cũng từng nằm trong binh đội, dù không dùng được pháp lực vẫn có thể xử lý vết thương.

Dẫu thế, lúc Dương Tiễn tỉnh lại cũng đã là buổi sáng ngày tiếp theo.
"Sư tổ lệnh ngươi làm như vậy?"
"Lão nhân gia ông ta muốn tái tạo thể xác."
Mộc Quế Anh nhạy bén nhận ra điểm khác thường: "Có phải sư tổ đang dự tính điều gì không?"
Dương Tiễn không nói gì, xem như thừa nhận.
"Thôi, đã là ý của sư tổ, Mộc Quế Anh không dám gây cản trở.

Đợi ta về Từ Châu bái biệt vong phu (người chồng đã chết), rồi lại đi theo bên cạnh sư tổ."
"Bái biệt?"
"Đại Tống cũng giống như đạo Thiên Khiển đã đến vì nó, không biết phân tốt xấu.

Rõ ràng ta muốn bảo vệ nó, nó lại muốn hãm hại ta." Mộc Quế Anh cười khổ, "Chẳng lẽ ta không biết triều chính đã thối nát đến thế nào sao? Ta đã sớm nản lòng thoái chí với triều đình, nếu không vì hắn......! Thế nhưng giang sơn Đại Tống cũng sắp mất đi một nửa, Từ Châu cũng không giữ được, ta còn mặt mũi gì quay về thủ mộ? Không bằng từ đây đi theo sư tổ, không lo chuyện của họ Triệu bọn hắn nữa."
Cố nhân đã rời đi, nội tâm Dương Tiễn vẫn còn chưa an ổn.

Hắn không ngừng nghĩ đến nữ ngư dân kia, nhớ tới một mối nghi hoặc từ rất lâu về trước của mình —— Trong quá khứ, Bảo Liên Đăng chưa từng có bấc đèn, vì sao những năm gần đây lại sinh ra bấc đèn? Chuyện này liệu có quan hệ gì với nữ ngư dân đó không?
Là ai lắp bấc đèn cho Bảo Liên Đăng? Tại sao muốn lắp bấc đèn? Bây giờ không có bấc đèn, Bảo Liên Đăng liền biến thành một chiếc đèn vô dụng; thế nhưng trước đây Bảo Liên Đăng vốn không có bấc đèn mà vẫn không hề vô dụng —— Hay là do Bảo Liên Đăng hỏng, lắp thêm bấc đèn là để tu sửa nó?
Tam muội cũng không quen biết bao nhiêu người biết tu sửa pháp bảo.

Nếu Bảo Liên Đăng thật sự hỏng, người nàng có khả năng tìm đến xin giúp đỡ nhất chính là Thái Ất chân nhân.
Đợi chữa trị xong Nguyên Thần, đi một chuyến đến Càn Nguyên Sơn thỉnh giáo thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
1.

Nguyên tác《 Phong Thần 》miêu tả Vô Đương Thánh Mẫu quá ít, thực sự không nhìn ra được tính cách của nàng là gì.

Chẳng qua nếu phỏng đoán theo lẽ thường thì loại người "tổ chim bị phá vẫn có trứng lành" này, có hai loại khả năng lớn nhất, hoặc là người không màng danh lợi, không tranh quyền thế, tỉ như Nhập Vân Long Công Tôn Thắng trong《 Thủy Hử 》, hoặc là có tầm nhìn lâu dài, giỏi mưu tính lợi ích cho chính mình, tỉ như Lâm Hồng Ngọc trong《 Hồng Lâu 》.

Ở đây xem như nàng là kiểu thứ nhất đi.

Bởi vì nếu là kiểu sau, không có lý gì nàng lại từ đầu đến cuối đều không thèm quản xem Bạch Quý Tử làm cái gì như vậy......!Và bên trong truyện của ta, Như Lai là Như Lai, Đa Bảo là Đa Bảo, không như thế sẽ không thể viết tiếp được.
2.

Chuyện Long mạch của Đại Tống nằm trong biển là lấy từ một truyền thuyết dân gian không đáng tin cậy cho lắm.

Triệu Khuông Dận lặn xuống biển, nhét tro cốt của cha mình vào miệng rồng đá, cho nên lão Triệu gia làm hoàng đế; sau đó lại nhét một cây sài lửa vào kẽ răng rồng đá, cho nên trước Triệu gia thì Sài Vinh làm Hoàng đế; tiếp đến còn treo tro cốt của tổ tiên Dương gia trên sừng rồng, cho nên Dương gia tướng đời đời đều là tướng quân giải ngũ ("giải ngũ" = "quải giáp" (挂甲) tức mang giáp, ở đây là giáp có sừng (角))
3.

Nơi này áp dụng thuyết pháp trong《 Dương Môn Nữ Tướng 》bản của Ninh Tịnh.

Mộc Quế Anh là đồ đệ của Lê Sơn Lão Mẫu.
4.

Xem kỹ lại nguyên kịch, Bảo Liên Đăng trong Bảo tiền hình như không có bấc đèn thật......!Cho nên ta liền lợi dụng sơ hở này.......