“A……”

Theo một trận thở nhẹ của nữ quan, rốt cuộc không ôm nổi đứa bé, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ kia từ trong lòng nàng ngã xuống.

Giống như ngọn lửa đỏ lăng không lao tới, nữ quan cảm thấy hoa mắt, đứa nhỏ còn tưởng sẽ bị rơi xuống đất đã bị áo choàng của Phong Vô Uyên cuốn vào trong lòng.

“Ô ô……”

Đoan Mộc Ngưng hồn chưa về lại xác, mắt còn đang ngập nước, cảm giác mình lại được một khí tức quen thuộc ấm áp bao quanh, ô hô đưa cánh tay béo đô đô lôi kéo vạt áo của Phong Vô Uyên.

Ở cái chỗ kỳ quái này cái gì y cũng không biết, duy nhất làm cho y cảm giác quen thuộc cũng chỉ có nam nhân lạnh như băng này thôi.

Người kia giống như hỏa diễm lại mang theo hơi thở lãnh liệt, ngay từ lúc ý thức của y còn mơ hồ đã cảm thấy rất an tâm rồi.

“Không phải bảo ngươi hảo hảo chiếu cố y sao? Đây là xảy ra chuyện gì!?” Lời nói lạnh lùng ẩn nhẫn tức giận.

Phong Vô Uyên tính cách lạnh lùng rất ít khi bị dao động, nhưng không đại biểu hắn sẽ không sinh khí.

“Thỉnh…. Thỉnh Phượng Quân thứ tội, nô tỳ vốn là muốn cho tiểu công tử bú sữa…… Nhưng….. Nhưng tiểu công tử…. dám không nghe theo…..” Nói xong, nữ quan sợ hãi khóc lên.

Nghe nữ quan kể, Đoan Mộc Ngưng nhất thời nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó ở trong lòng Phong Vô Uyên ô hô, tỏ vẻ kháng nghị.

Nhưng kia là ngực của nữ nhân a, tuy rằng hiện tại bị biến thành đứa bé, nhưng y cũng không phải là tiểu sắc lang…….

Hơn nữa, lúc trước phụ hoàng từng nói, y từ nhỏ đều là uống nước ép đào tiên của Vương mẫu nương nương mà lớn a!!!

Phong Vô Uyên nghe thấy tiếng ô hô của đứa nhỏ trong lòng đang gắt gao nắm lấy quần áo mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, lại nhìn người quần áo phân tán đang quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run, mày kiếm khẽ nhăn lại.

“Phượng Quân……” Điện Vũ ở một bên nhẹ nhàng gọi một tiếng “Đứa nhỏ này hình nhứ không thích uống sữa tươi….”

“Thôi.” Thản nhiên phun ra hai chữ, Phong Vô Uyên ôm tiểu tử trong lòng xoay người rời đi.

Bị Phong Vô Uyên ôm trở về Phượng điện, mới vừa vào cửa, một mùi thức ăn thanh đạm bay tới, Đoan Mộc Ngưng nguyên bản đã bị đói bụng, cái bụng liền phát ra thanh âm cô lỗ lỗ.

“Nha nha….” Hai mắt lóe sáng, vật nhở ở trong lòng Phong Vô Uyên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ngay ở bàn đồ ăn trước mặt, vung tay be bé.

Ta muốn ăn cái kia!!

Phong Vô Uyên nhìn đứa nhỏ trong lòng vung tay, hai mắt lóe sáng nhìn bàn tảo thiện, nhẹ nhàng nhăn nhăn đôi mày, sau đó hắn hình như đã hiểu được vật nhỏ đang muốn cái gì.

Ôm Đoan Mộc Ngưng ngồi vào bạn, cầm lấy thìa múc một ít nước cháo.

Nhìn thấy một thìa cháo đưa tới, Đoan Mộc Ngưng đã sớm đói rã ruột rốt cục không thể nhịn hơn nữa, thân hình nhỏ nhỏ nhướn lên, cái miệng nộn nộn mở ra ngấm lấy thìa cháo.

Nước cháo thơm ngào ngạt từ từ đi vào bụng, mùi vị thơm ngon vẫn còn quanh quẩn trong cái miệng nhỏ nhắn, hai cái má của nhóc nháy mắt toát ra hai đóa hỏa đỏ sẫm đáng yêu, rất là đáng yêu.

Nhìn đứa nhỏ trong lòng vẻ mặt thỏa mãn, ánh mắt của Phong Vô Uyên liền nhu hòa lại, ngay cả chính hắn còn không có phát giác ra, giờ phút này khóe miệng hắn cư nhiên gợi lên ý cười thản nhiên như ẩn như hiện.

Phong Vô Uyên không có phát giác, nhưng Điện Vũ vừa mới đem chuyện tình của nữ quan kia xử lý tốt trở về thì lại nhìn thấy khóe môi hắn ẩn ẩn hiện hiện nét đạm cười.

Phượng Quân cười…. là vì đứa nhỏ trong lòng hắn?

Phượng Quân có thấu tâm thuật, không thể ở gần với người khác, cho dù hắn có bộ dáng băng sương lạnh lùng, bất quả chỉ là một đứa nhỏ mới mười tám tuổi.

Có đứa nhỏ này làm bạn với Phượng Quân, có lẽ cũng không là chuyện xấu gì.

Không biết vì sao, y có cảm giác, đứa nhóc kỳ quái từ trên trời rơi xuống sẽ làm cho Phượng Quân của bọn họ khai mở nội tâm.